Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 183: Tòa thành ngủ say



“Ai? Ai mệnh lệnh?” Hứa Hạo Lượng lia mắt bắn phá gương mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu.

“Là mệnh lệnh của đội trưởng, ngươi cũng phải nghe theo.” Gương mặt Lăng Tiêu vẫn cứ lạnh băng băng, không ngó ngàng đến ánh mắt Hứa Hạo Lượng.

“Đúng vậy, cửu thúc chúng ta mau đi thôi, đừng làm trễ nãi thời gian nữa, miễn gây thêm phiền toái cho đội trưởng.” Hứa Kỳ bên cạnh khẽ cau mày sốt ruột nói.

“Thế này…” Hứa Hạo Lượng giật mình nhìn mọi người, thấy tất cả mọi người đều có biểu cảm kiên quyết như nhau, trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt: “Hứa Tử Yên kia thật sự có năng lực lớn như vậy, làm cho bọn họ tin phục đến thế?”

“Phụ thân, đi nhanh đi.” Hứa Thiên Lang nhẹ nhàng kéo ống tay áo Hứa Hạo Lượng một cái thúc giục.

Ngay khi Hứa Hạo Lượng đang hoảng hốt, lại bất chợt nghe thấy tiếng ngự kiếm xé gió trên không, hơn hai trăm thân ảnh cấp tốc bay tới.

“Là đệ tử tông môn đuổi theo vào rừng rậm Vô Tận.” Hứa Hạo Lượng bỗng nhiên kinh hãi hô.

Trong lòng Hứa Tử Yên cũng hoảng hốt, ánh mắt nhìn đệ tử tông môn bay trên không trung tràn ngập sợ hãi. Nàng quả thực không có năng lực chống đỡ với đệ tử tông môn, cho dù chạy trốn một mình, cũng gần như trở thành một chuyện viển vông.

Hai trăm thân ảnh trên không trung đồng thời phát hiện mọi người dưới mặt đất, đương nhiên cũng nhận ra đệ tử Hứa gia, một loạt tiếng hô quát, rồi ngự kiếm nhằm phía đệ tử Hứa gia.

Trên mặt đất, đệ tử Hứa gia và tu sĩ phương bắc đều im lặng, không gian chỉ nghe thấy tiếng phi kiếm xé gió. Hai tay Hứa Tử Yên đột nhiên lay động, muốn phát nổ hai tấm cửu phẩm phù đỉnh kia, đúng lúc này, một tiếng đàn lại đột ngột truyền đến…

Tiệm thuốc Lang Gia nằm ngay đầu phố, người đi đường vẫn cứ nối liền không dứt, bọn họ cũng biết ở trong Lang Gia trấn đang diễn ra trận ác chiến giữa các tu sĩ, nhưng việc này thì có liên quan gì đến bọn họ? Lang Gia trấn cực kỳ rộng lớn, nơi đó chiến đấu căn bản chẳng ảnh hưởng đến bọn họ.

Ở một tòa tiểu lâu trong hậu viện tiệm thuốc Lang Gia. Tiếng đàn du dương từ tiểu lâu truyền ra, giống như gợn sóng dập dờn ra bốn phía, tuy rằng Lang Gia trấn hết sức rộng lớn, rộng lớn đến khó có thể tưởng tượng, nhưng tiếng đàn du dương kia vẫn lan tràn khắp Lang Gia trấn, dần dần bao phủ toàn bộ Lang Gia trấn.

Đệ tử Hứa gia đều sợ hãi nhìn đệ tử tông môn ngự kiếm vọt tới từ trên bầu trời, hai tay Hứa Tử Yên lay động muốn phát nổ hai tấm cửu phẩm phù đỉnh kia, tu sĩ phương bắc lập tức thối lui đến một bên, trên bầu trời tiếng ngự kiếm gào thét ập đến, mắt thấy sắp vọt tới trên đầu đám người Hứa Tử Yên, đúng lúc này, bên tai chợt nghe được tiếng đàn trầm bổng…

Lập tức, tất cả mọi người đều bất động đứng ở nơi đó, vẫn duy trì tư thế vốn có, chìm vào giấc ngủ say. Kể cả đệ tử tông môn ngự kiếm ở không trung, cũng giống như bị định thân pháp, dừng lại ở không trung. Giờ khắc này, phảng phất thời gian lẫn không gian đều tiến nhập vĩnh hằng.

Tiếng đàn ở không trung dập dờn về nơi xa, từng vòng gợn sóng không ngừng khuếch tán ra xung quanh.

Mọi người đứng ở ngã tư tiệm thuốc Lang Gia, ngước nhìn địa điểm diễn ra trận ác chiến giữa các tu sĩ xem náo nhiệt, phát hiện nơi xa bất chợt nổi bật lên một màn màu sắc rực rỡ, giống như pháo hoa trên bầu trời. Đột nhiên tiếng đàn lướt ngang bên tai, bọn họ liền vẫn duy trì tư thế ngước nhìn ngủ say, ngay cả các loại biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, giống như hàng loạt pho tượng sinh động đứng sừng sững ở nơi đó.

Tiếng đàn thổi qua một tửu lâu, mọi người đang cụng ly phút chốc ngừng động tác, rơi vào cơn ngủ say. Một thư sinh trẻ tuổi tuấn mỹ vừa đổ một chén rượu vào miệng, liền ngủ say mất, rượu trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, đã theo khóe miệng chảy ‘tí tách’ ra ngoài. Mà bên kia một đại hán hào phóng đang cầm một đôi đũa gắp mì sợi giơ lên giữa chừng, còn chưa kịp đưa đến miệng đã khựng lại, một sợi mì trượt khỏi chiếc đũa, rơi xuống mặt bàn.

Tiếng đàn lướt ngang một kỹ viện, oanh ca yến hót im bặt, nụ cười xinh đẹp, phong tình vạn chủng vẫn như cũ lưu lại trên mặt nữ tử, song song đó là một bàn tay nam tính tay còn đang dán lên bờ mông nữ tử.

Chỗ rẽ nơi góc đường, một con chó đang điên cuồng sủa một con mèo ở đối diện, con mèo kia xù lông như nhím, không cam lòng yếu thế trừng con chó ré lên. Sau đó liền hệt như tiêu bản đứng thẳng bất động ở góc đường.

Theo tiếng đàn khuếch tán, tất cả người trong Lang Gia trấn đều duy trì tư thế khác nhau tiến vào giấc ngủ say, toàn bộ Lang Gia trấn biến thành một tòa thành ngủ say.

Tiếng đàn ngừng, dư vị vẫn cứ lởn vởn xoay quanh, lượn lờ khắp Lang Gia trấn.

Lang Gia khoanh chân ngồi trong tiểu lâu khóe miệng xẹt qua ý cười, ngón trỏ khẽ gảy trên cây cầm, tiếng đàn bất ngờ bị Lang Gia dùng nội lực khống chế, hình thành một chuỗi âm thanh bắn về phía Hứa Tử Yên đang đứng trên một vùng phế tích.

Linh hồn Hứa Tử Yên dao động một trận, tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Vội vàng quan sát hướng không trung, lại bị tình cảnh quái dị trước mắt làm cho phát hoảng.

Chỉ thấy cách bản thân rất gần trên bầu trời, hơn hai trăm người đang ngự kiếm nhằm về phía mình, mỗi người đều mang cặp mắt hưng phấn nhìn chằm chằm mấy người Hứa gia bên mình, tựa hồ chỉ cần phất tay một cái, sẽ lập tức đánh về phía bản thân.

Hứa Tử Yên vội vàng giơ hai tay, muốn phát nổ hai tấm cửu phẩm phù đỉnh kia, nhưng thoáng chốc hai tay nàng bỗng khựng lại. Hai mắt quan sát đệ tử tông môn trên không, vẻ mặt kinh ngạc. Qua thật lâu, đệ tử tông môn vẫn cứ duy trì tư thế ngự kiếm lao xuống nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên rốt cuộc phát hiện tình huống hình như có chút không ổn, lúc này đệ tử tông môn như bị người điểm huyệt đạo cứng ngắc đứng lơ lửng ở không trung. Quay đầu quan sát xung quanh một cái, phát hiện tất cả mọi người quanh đây đều bị rơi vào trạng thái bất động đứng thẳng.

Nhưng Hứa Tử Yên vẫn không dám thả lỏng cảnh giác trong lòng, giữ nguyên tư thế phòng thủ, chuẩn bị phát nổ hai tấm cửu phẩm phù đỉnh bất cứ lúc nào, nhìn lên đệ tử tông môn trên không trung căng cổ hô: “Ê.”

Chẳng thấy đệ tử tông môn trên không có phản ứng gì.

“Này, này ~~”

Vẫn không thấy đệ tử tông môn trên không có chút phản ứng nào.

Hứa Tử Yên suy nghĩ một lúc, thử thăm dò vươn một bàn tay, vẫy vẫy đệ tử tông môn trên không trung, la lớn: “Nè, các ngươi sao rồi? Cần ta giúp không?”

“Phì ~~” Không trung bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Ai?”

Hứa Tử Yên vội vàng đưa tay bảo vệ trước người, ngó nghiêng bốn phía, nhưng bốn phía ngoại trừ mấy tu sĩ đứng yên, thì không phát hiện một bóng người nào khác. Hứa Tử Yên rốt cuộc cảm giác được tình huống có chút bất thường, bởi vì hiện tại bốn phía quá yên tĩnh. Yên tĩnh đến không có một tiếng động, giống như toàn bộ Lang Gia trấn biến thành một tòa thành chết.

“Ai? Bước ra.” Hứa Tử Yên cao giọng hô, âm vực ở không gian trống trải chấn động, vang lên một loạt tiếng dội ngược.

“Ai? Bước ra ~~ bước ra ~~ bước ra ~~”

Hứa Tử Yên bị tiếng nói của mình dọa cho phát hoảng, ánh mắt nhạy bén quan sát xung quanh. Bốn phía là một mảnh phế tích, đâu còn một thân ảnh chuyển động nào? Xung quanh đều là một đám tu sĩ giống như pho tượng. Đột nhiên không trung truyền đến một giọng nói tang thương: “Nha đầu, lần theo tiếng đàn đi lại.”

Dứt lời, một trận tiếng đàn du dương liền truyền tới.

Nội tâm Hứa Tử Yên không khỏi chấn động, quan sát bốn phía, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, cất bước đi theo tiếng đàn. Theo tiếng đàn đi tới tiệm thuốc Lang Gia, lập tức xuyên qua cửa hàng, đi tới trước mặt một tòa tiểu lâu. Tiếng đàn kia đúng là từ trong tiểu lâu truyền ra. Hứa Tử Yên vừa đi đến dưới lầu, tiếng đàn du dương kia liền im bặt.

Hứa Tử Yên vái một vái thật sâu trước tiểu lâu, cung kính nói: “Xin hỏi trong tiểu lâu là vị tiền bối nào, vãn bối Hứa Tử Yên có lễ.”

“Ha ha, vào đi.” Trong tiểu lâu truyền ra một giọng nói tang thương.

Hứa Tử Yên không chút do dự, bước vào tiểu lâu. Bởi vì nàng biết, dựa vào thực lực của vị trong tiểu lâu, nếu như muốn gây bất lợi cho bản thân, bản thân căn bản không có năng lực phản kháng. Có điều nếu Hứa Tử Yên biết vị trong tiểu lâu kia chính là cánh tay khổng lồ màu đen mà nàng nghe nói biến hóa thành, chẳng biết liệu nàng có còn trấn định tự nhiên, hay là lập tức chạy trối chết đây.

Đi vào tiểu lâu, theo cầu thang đi lên lầu hai, vẻ mặt Hứa Tử Yên sửng sốt. Vốn dĩ nghe được giọng nói tang thương kia, Hứa Tử Yên cho rằng trong tiểu lâu sẽ là một vị lão giả tóc trắng xóa, không ngờ lại một nam tử trung niên anh tuấn. Một đôi mắt tối đen như mực lóe sáng tựa ánh sao, ở giữa mi mày có một cái bớt đỏ sậm, hình dạng giống một ngọn lửa.

Lúc này Lang Gia đang khoanh chân ngồi trên giường, một cây đàn cổ đặt trên gối, ngước mắt nhìn Hứa Tử Yên đi lên lầu một cái, chỉ cái ghế trước mặt nói: “Ngồi.”

Hứa Tử Yên bị ánh mắt Lang Gia đảo qua, trong lòng liền có một loại cảm giác bị người khác nhìn thấu, nhập vào cơ thể sinh ra một trận lạnh lẽo.

Hứa Tử Yên kiềm chế cơn hoảng loạn trong lòng, vái chào Lang Gia một cái, sau đó ngoan ngoãn đi đến chiếc ghế trước mặt, ngồi xuống.

“Bản tôn Lang Gia.” Lang Gia nhìn Hứa Tử Yên, ánh mắt lóe lên một tia trông ngóng.

“Xin chào Lang Gia tiền bối.” Hứa Tử Yên vội vàng đứng dậy, khom người nói.

“Ngồi xuống đi.” Ánh mắt Lang Gia khôi phục vẻ bình tĩnh.

Hứa Tử Yên vội vàng nghe lời ngồi lại xuống ghế.

“Bằng hữu của bản tôn năm đó truyền thụ một khúc, tiểu hữu có muốn nghe không?” Lang Gia nhìn Hứa Tử Yên, trong ánh mắt hiện ra một tia hồi ức.

“Đây là vinh hạnh của vãn bối.” Hứa Tử Yên cung kính đáp.

Lang Gia không nói nữa, ngón tay nhẹ nhàng dao động gảy huyền cầm. Tiếng đàn lượn lờ quanh quẩn trong phòng, lần này Lang Gia không rót nội lực vào tiếng đàn, chỉ là đơn thuần gảy huyền cầm. Cho dù như thế, cũng khiến Hứa Tử Yên nghe thấy buồn ngủ, nếu không phải sợ bản thân ngủ mất, chọc giận Lang Gia trước mặt, e rằng Hứa Tử Yên đã sớm tiến vào mộng đẹp.

Hứa Tử Yên toàn lực điều động linh hồn lực của mình, chống cự cơn buồn ngủ đang rót vào chỗ sâu trong linh hồn. Bất tri bất giác cảm thấy tiếng đàn có hơi quen thuộc, đột nhiên trong lòng cảnh giác, vừa rồi ở bên ngoài thời điểm nàng phát hiện đệ tử tông môn ngự kiếm đến, hình như đã từng nghe được tiếng đàn này.

“Hắn là ai vậy? Những người bên ngoài đều là hắn chế trụ sao? Hắn làm thế nào chế trụ nhiều người như vậy? Sao mình không hề phát hiện? Chẳng lẽ vừa rồi mình cũng bị hắn chế trụ? Nhưng mình cũng không phát hiện ra có người công kích, mình chỉ là nghe được một tiếng đàn, chẳng lẽ chỉ dựa vào tiếng đàn là có thể khống chế kẻ địch?”

Hứa Tử Yên khiếp sợ không nói nên lời, một loại sợ hãi trước nay chưa từng có sục sôi trong lòng.

Tiếng đàn lượn lờ tản đi, cả căn phòng dần dần khôi phục sự yên tĩnh, ánh mắt Lang Gia như tia lửa điện bắn lại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.