Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 194: Ly biệt



“Giết.”

Tất cả mọi người đều vung tay hô to. Hứa Tử Yên cũng làm theo.

“Tốt.” Hứa Đỉnh Thiên vừa lòng gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn huynh muội Lăng Tiêu đang đứng bên cạnh mình, thân thiết hỏi: “Lăng đạo hữu, không biết hiền huynh muội có tính toán gì không?”

Ánh mắt Lăng Tiêu liếc nhìn Hứa Tử Yên một cái, sau đó chắp tay nói với Hứa Đỉnh Thiên: “Hai huynh muội chúng ta, hôm nay xin cáo từ tại đây.”

Vẻ mặt Hứa Đỉnh Thiên sửng sốt, nhưng khi thấy ánh mắt kiên quyết của Lăng Tiêu, biết bản thân cũng không giữ nổi đối phương, dù rằng rất muốn lưu đối phương lại. Vì thế, đành chắp tay, vẫn cố gắng nỗ lực lần cuối: “Hiền huynh muội, sao không nghĩ tới việc đi tới Hứa gia chúng ta làm khách, ở lại vài ngày, cũng tiện để Hứa gia chúng ta làm chủ một lần, cảm tạ hiền huynh muội dọc đường đi chiếu cố cho bọn Kỳ nhi.”

Ánh mắt Lăng Tiêu lại một lần nữa đảo qua trên mặt Hứa Tử Yên, sau đó nhàn nhạt nói: “Không cần, huynh muội chúng ta còn có chuyện phải làm.”

“Thế… Được rồi, về sau có thời gian nhất định phải đến Hứa gia chúng ta làm khách đấy.” Hứa Đỉnh Thiên bất đắc dĩ nói ra.

“Nhất định.” Lăng Tiêu gật đầu đáp, sau đó bước đến trước mặt chín đệ tử thế hệ thiếu niên Hứa gia, nói câu bảo trọng, cuối cùng đứng trước Hứa Tử Yên, Lăng Tiêu nhìn Hứa Tử Yên, trong ánh mắt lóe lên một tia nói không rõ, nhưng cũng lập tức ẩn giấu đi, nhẹ giọng nói: “Tử Yên, bảo trọng.”

“Bảo trọng.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng đáp lại.

Lăng Tiêu do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói ra: “Tử Yên, chờ ta giải quyết sự tình Xích Dương tông, ta sẽ tới tìm nàng.”

Mặt Hứa Tử Yên đỏ bừng lên, nàng thật không ngờ Lăng Tiêu sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời này. Hứa Lân đứng cách đó không xa bỗng chốc trầm mặt, trong lòng lan tràn một mùi vị chua xót. Mà lúc này, Lăng Nhu Nhi lại tiến đến bên tai Hứa Tử Yên, nhỏ giọng nói: “Tử Yên tỷ tỷ, làm tẩu tẩu muội đi.”

Sắc mặt Hứa Tử Yên vừa mới khôi phục bình thường được một chút bỗng chốc lại đỏ lên, hơn nữa còn trực tiếp đỏ đến cổ. Nhẹ nhàng đẩy Lăng Nhu Nhi ra, hơi lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Đừng nói bậy.”

Lăng Tiêu cũng đoán ra muội muội mình nói gì đó, nhìn thấy Hứa Tử Yên xấu hổ, liền nhẹ nhàng kéo muội muội một cái, ngượng ngùng cười với Hứa Tử Yên, lại lần nữa nói tiếng bảo trọng, rồi xoay người ôm quyền với Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Hạo Lượng, sau đó cùng Lăng Nhu Nhi tung người nhảy lên, ngự kiếm đi.

Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược nhìn thấy huynh muội Lăng Tiêu rời đi, liền vây đến bên cạnh Hứa Tử Yên, một đám ánh mắt sáng rực xem xét Hứa Tử Yên, Hứa Mai vươn ngón tay nhẹ nhàng chọt Hứa Tử Yên một cái, hỏi: “Lăng Nhu Nhi nói gì với ngươi thế?”

“Không… không nói cái gì.” Biểu cảm Hứa Tử Yên có chút lúng túng.

“Đừng gạt người.” Hứa Mỹ Nhược dùng bả vai nhẹ nhàng huýt Hứa Tử Yên một cái. Mà Hứa Lam thì mặt đỏ hồng đứng một bên nhìn Hứa Tử Yên.

“Thật sự không nói gì thêm.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng đẩy Hứa Mỹ Nhược. Sau đó đưa mắt nhìn hướng Hứa Đỉnh Thiên, nói: “Đừng đứng ở đây nói xằng nói bậy nữa, gia gia sắp tức giận rồi kìa.”

Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược vội vàng nhìn thoáng qua Hứa Đỉnh Thiên, thè lưỡi, vội vàng giả vờ nghiêm trang đứng bên Hứa Tử Yên. Hứa Đỉnh Thiên buồn cười quét qua các nàng một cái, có điều vẫn nghiêm mặt lại quát: “Chúng ta đi.”

Dứt lời, dẫn đầu tung người nhảy lên, lăng không bay đi. Mọi người ào ào ngự kiếm, mấy chục người ở dưới mặt trời lặn hoàng hôn bay về phương hướng Trung Đô thành.

Dọc đường đi, Hứa Đỉnh Thiên mang theo đám đệ tử Hứa gia ngày nấp đêm đi, mười ngày sau, bọn họ đi tới địa điểm cách Trung Đô thành năm mươi dặm.

Nghe theo mệnh lệnh Hứa Đỉnh Thiên, mọi người đều từ không trung ngự kiếm xuống, đứng ở phía trước Hứa Đỉnh Thiên. Hứa Đỉnh Thiên nhìn những đệ tử trước mắt, nhàn nhạt nói với chín đệ tử thiếu niên Hứa Tử Yên: “Kỳ nhi, chín người các con vẫn nên đem tu vi điều tiết đến cảnh giới khi rời khỏi Trung Đô thành đi.”

“Vì sao, gia gia?” Hứa Kỳ không hiểu hỏi.

“Nếu tam gia trong Trung Đô thành kia muốn gây bất lợi với Hứa gia chúng ta, hơn nữa theo lời Tử Yên nói, bọn chúng còn ẩn tàng tu vi. Như vậy chúng ta cũng che giấu một chút thì hơn, miễn cho dọa đến bọn chúng, không dám tiến hành âm mưu của bọn chúng. Lần này chúng ta phải bắt bọn chúng bại lộ âm mưu, sau đó một lưới bắt hết cả đám.” Ánh mắt Hứa Đỉnh Thiên trở nên âm trầm.

Hứa Kỳ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, những người còn lại cũng không nói lời nào, ào ào đem bản thân tu vi điều tiết đến thời điểm rời khỏi Trung Đô thành, Hứa Tử Yên cũng điều tiết tu vi bản thân đến Luyện Khí kỳ tầng thứ hai.

“Được rồi, mà nhớ kỹ lúc chúng ta tiến vào Trung Đô thành, phải làm bộ như bị thương, đừng có tinh thần như vậy, ha ha…” Hứa Đỉnh Thiên vừa nói xong, đã tự bật cười trước.

“Ha ha ha…” Người khác cũng cười phá lên.

“Gia gia.” Hứa Kỳ đột nhiên cất tiếng hỏi: “Nếu như có người hỏi, thời điểm chúng ta ở Lang Gia trấn cùng tu sĩ phương bắc chém giết, vì sao chúng ta về đến, còn những người khác thì không, chúng ta phải trả lời thế nào?”

Trong lòng Hứa Đỉnh Thiên sớm đã tính toán sẵn, hắn mãi không nhắc đến, là để xem có ai có thể hỏi ra vấn đề này không, hiện giờ rốt cuộc thấy có người hỏi, hơn nữa cháu trai ruột của mình, gương mặt mừng rỡ liền tựa như một đóa cúc hoa cười ha hả nói: “Vấn đề này hỏi rất hay, về sau các ngươi phải động não nhiều giống Kỳ nhi vậy. Về phần sự tình Lang Gia trấn, chúng ta hãy cứ thoái thác nói không biết, liền nói thời điểm chúng ta đang cùng đối phương giao thủ, đột nhiên một trận cuồng phong thổi qua, chúng ta liền hôn mê bất tỉnh. Đợi đến khi chúng ta tỉnh lại, đã ở trong rừng cây cách Lang Gia trấn trăm dặm. Còn tình huống của bọn họ chúng ta không hề hay biết gì, cứ để mấy gia tộc phương bắc suy đoán đi. Ha ha…”

“Ha ha ha…” Mọi người cũng cười lớn. Theo Hứa Đỉnh Thiên ngự kiếm bay về phương hướng Trung Đô thành.

Khoảng cách năm mươi dặm, đối với ngự kiếm phi hành mà nói, là cực kỳ mau. Mọi người chỉ cảm thấy còn chưa tán gẫu được mấy câu, đã trông thấy Trung Đô thành. Bèn ào ào từ không trung đáp xuống, mỗi người đều làm bộ như bị thương, chậm rãi bước vào Trung Đô thành.

Hiển nhiên có người phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia chạy về gia tộc của người đó truyền tin. Đồng thời cũng có đệ tử Hứa gia thấy được nhóm Hứa Đỉnh Thiên, vì thế có đệ tử chạy về phương hướng gia tộc truyền tin, có đệ tử lập tức vui mừng chạy lên, bái kiến Hứa Đỉnh Thiên, chào hỏi mọi người. Người vây quanh đệ tử Hứa gia càng ngày càng đông, thời điểm cách tổ địa Hứa gia hẵng còn xa, đã phát hiện bóng người bay lượn trên không, rồi chớp mắt đáp xuống trước mặt Hứa Đỉnh Thiên, đúng là tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên mang theo mọi người tự mình ra đón.

Sau một phen nghi lễ, mọi người chậm rãi tiến về tổ địa Hứa gia. Vừa tới gia tộc, mọi người lại vào Nghị Sự đại điện, các trưởng lão đều ngồi vào vị trí của mình. Đám đệ tử Hứa Tử chỉ có thể đứng trên đại điện, vốn dĩ nếu không có đệ tử ở trong này, tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên còn có thể cấp thêm chỗ ngồi cho Hứa Tử Yên, nhưng trước mặt nhiều đệ tử như vậy, dù sao cũng không thể cho Hứa Tử Yên đặc thù quá, mà Hứa Tử Yên cũng vui vẻ khiêm tốn, nên ngoan ngoãn đứng sau mọi người.

Ở trên đại điện, Hứa Kỳ đang kể lại sự việc trải qua trên đường đào vong. Trái tim mọi người đều theo lời kể trầm bổng của Hứa Kỳ mà phập phồng. Thỉnh thoảng lại đem ánh mắt khiếp sợ và khâm phục nhìn Hứa Tử Yên đứng sau cùng, mà Hứa Tử Yên lại luôn luôn cúi đầu, phảng phất tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng.

Hứa Kỳ không hổ là trưởng tử của tộc trưởng đương đại, giảng giải trật tự rõ ràng, trầm bổng lên xuống, nói cả một canh giờ. Cuối cùng hắn cũng nói xong, mọi người nghe được ý phía sau còn chưa hết, Hứa Kỳ lại bảo mọi người giao thu hoạch lần này chiếm được trên đường đào vong cho Hứa Hạo Nhiên, trên mặt đất thoáng chốc nhiều thêm một đống túi trữ vật.

Khi Hứa Hạo Nhiên đem thu hoạch lần này của bọn Hứa Kỳ báo cáo từng cái cho cao tầng Hứa gia trên đại điện, mấy cao tầng Hứa gia đã hoàn toàn mất hết hình tượng. Một đám há hốc mồm, để mặc nước miếng chảy ào ạt không ngừng.

Im lặng cả một khắc, mọi người mới cảm khái thu số túi trữ vật kia lại, chuẩn bị nhập vào kho của gia tộc.

Đúng lúc này, trong đại điện, ánh sáng đột nhiên tối sầm lại, một thân ảnh đột ngột xuất hiện giữa đại điện.

Thần kinh mọi người đều căng thẳng, thoắt cái đứng bật dậy từ chỗ ngồi. đám người Hứa Tử Yên càng khiếp sợ nhìn thân ảnh bất chợt xuất hiện. Hứa Hạo Nhiên ban đầu kinh hãi, nhưng khi hắn thấy rõ ràng quần áo người kia, vẻ mặt liền trở nên mừng rỡ, bước lên hai bước, thi lễ thật sâu với người kia, cung kính nói: “Bái kiến thượng tiên.”

Giờ phút này, người khác cũng đều thấy rõ quần áo đối phương, Hứa Tử Yên đương nhiên là nhận ra bộ quần áo này, bởi vì nàng trước đây lúc bố trí hộ tộc đại trận, đã từng mặc một bộ mô phỏng theo, người tới đúng là đệ tử Thái Huyền tông.

Tròng mắt Hứa Tử Yên chợt xanh thẳm, mắt Côn Bằng lập tức nhìn ra tu vi đối phương, vậy mà là cảnh giới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn. Thu hồi mắt Côn Bằng, Hứa Tử Yên hơi cúi đầu, làm hành động mà một đệ tử thiếu niên nên làm, cùng mọi người quỳ xuống đất.

Đệ tử Thái Huyền tông kia gật đầu với Hứa Hạo Nhiên, khẽ ‘ừ’ một tiếng, đợi Hứa Hạo Nhiên đứng dậy, mới nhẹ giọng mở miệng nói chuyện, thanh âm tuy nhẹ, nhưng là một loại uy áp vô hình khiến mỗi cá nhân trong đại điện đều cảm thấy hô hấp khó khăn.

“Hứa Hạo Nhiên nghe lệnh.”

“Có đệ tử.”

“Cự Khuyết thành Hàn gia, dám phản bội Thái Huyền tông, đầu nhập vào Hoa Dương tông, hiện thời đã bị ta diệt môn. Phạm vi thế lực Cự Khuyết thành từ giờ trở đi liền giao cho Hứa gia các ngươi quản lý.”

Hứa Hạo Nhiên nghe vậy trong lòng chấn động, tiếp đó phấn chấn, lại thi lễ thật sâu với người nọ, kích động nói: “Cảm tạ thượng tiên.”

“Ừ.” Tu sĩ Thái Huyền tông kia hơi gật đầu, ngạo nghễ nói: “Hứa gia các ngươi lần này làm không tệ, vào thời điểm mấu chốt đứng vững trước áp lực, đem Cự Khuyết thành Hàn gia diệt môn, đem thế lực phạm vi giao cho các ngươi, đây là Thái Huyền tông thưởng cho Hứa gia các ngươi. Về sau thế tục giới phương bắc liền giao cho Hứa gia các ngươi, hy vọng tương lai các ngươi có thể thu phục Nam Lâm thành và Thương Lãng thành, thống nhất tất cả thế tục giới phương bắc.”

“Tạ thượng tiên, tạ tông môn!” Hứa Đỉnh Thiên lại một lần nữa bái tạ.

Tu sĩ Thái Huyền tông kia lướt nhìn bốn phía, chỉ một cái liếc mắt này, đã khiến hô hấp tất cả mọi người trong đông cứng lại, đều nhanh chóng cúi đầu.

“Hứa Tử Yên đang ở trong này?” Tu sĩ Thái Huyền tông kia đột nhiên mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.