Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 210: Pháp ý thông thiên



Hứa Tử Yên vung tay một cái, một chuỗi lá cây trên cây cổ thụ ngoài đại điện rơi xuống, từng hàng từng hàng bay lại chỗ Hứa Tử Yên, ở trong tay Hứa Tử Yên xếp chỉnh tề thành một chồng.

Hứa Tử Yên cầm một chồng lá cây, quay đầu đi vào đại điện, một đám trưởng bối gia tộc lại theo đuôi Hứa Tử Yên trở về, một người cuối cùng còn không quên đóng cửa đại môn. Để lại một đám đệ tử nghẹn họng nhìn trân trối ở bên ngoài.

Hứa Tử Yên về tới đại điện, đặt chồng lá cây trong tay lên mặt bàn, sau đó cầm một chiếc lá, ngẩng đầu nhìn các vị trưởng bối nhẹ giọng nói: “Các vị thúc bá, các ngươi có thể dùng lá cây để rèn luyện lực khống chế trước.”

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Hứa Tử Yên, không biết Hứa Tử Yên cầm một chiếc lá bảo bọn họ làm thế nào tu luyện lực khống chế. Hứa Tử Yên không để ý đến vẻ kinh ngạc của mọi người, mà đưa chiếc lá kia đến trước mặt tiếp tục nói: “Các vị thúc bá, các ngươi xem chiếc lá này, phần thô nhất của nó chính là kinh mạch ở giữa, từ chủ mạch kéo dài ra rất nhiều chi kinh mạch thật nhỏ, các ngươi hiện tại cần phải làm là, đem pháp lực của các ngươi vận chuyển vào chủ mạch của phiến lá cây, sau đó lại vận chuyển pháp lực vào chi kinh mạch, khi các ngươi vận chuyển pháp lực đến hoàn toàn bão hòa các kinh mạch của chiếc lá này, các ngươi có thể tiến hành một bước cuối cùng, ngưng tụ pháp thuật tu luyện.”

Nói tới đây, Hứa Tử Yên dừng một chập, ánh mắt đảo qua mọi người, nhẹ giọng nói: “Ta hiện tại làm mẫu một lần, các vị thúc bá xem kỹ.”

Dứt lời, Hứa Tử Yên liền vươn hai ngón tay, nắm cuống lá, sau đó hướng về bên trong vận chuyển pháp lực. Tinh thần lực mọi người lúc này đều quan sát chiếc lá trong tay Hứa Tử Yên, chỉ mất một lát, chiếc lá cây bình thường đã bị Hứa Tử Yên rót đầy pháp lực, trong tinh thần lực mọi người có thể cảm nhận rõ ràng bên trong chiếc lá kia ẩn chứa năng lượng mênh mông.

Hứa Tử Yên nhẹ nhàng giương tay lên, chiếc lá liền nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung đại điện, ở không trung xoay quanh rồi rơi xuống một cái bàn. Đợi chiếc lá chạm vào cái bàn dùng gỗ rắn chắc chế thành kia, liền ầm ầm nổ vang một tiếng, chiếc lá kia nổ tung, năng lượng chất chứa trong nó lập tức bạo phát, cái bàn gỗ rắc chắn lập tức bị nổ thành vụn gỗ.

Đệ tử ngoài đại điện, cả người lại run lên, nhìn cửa đại điện, trong lòng đồng thời thầm nghĩ: “Lại sao nữa?”

Trong đại điện tất cả mọi người im lặng nhìn vụn gỗ đầy đất, Hứa Hạo Nhiên thốt lên: “Đây thật sự là thủ đoạn ám sát cao siêu.”

Da mặt mọi người đều co giật, tưởng tượng bản thân không chú ý lá cây thổi đến chỗ mình, cuối cùng nổ tung một phát, ai nấy không khỏi đều rùng mình. Hứa Tử Yên cũng suy ngẫm, chiếc lá kia nếu không dùng tinh thần lực đi tra xét thì căn bản không có khả năng phát hiện bên trong ẩn chứa pháp lực, đây thật đúng là một thủ đoạn ám sát cao siêu.

“Ta đến thử nghiệm.”

Hứa Hạo Lượng khiếp sợ qua đi, vươn tay cầm lấy một chiếc lá trên bàn, dùng hai ngón tay nắm cuống lá, vận khởi pháp lực, vận chuyển vào chiếc lá kia. Miễn cưỡng đem pháp lực vận chuyển được một nửa vào chủ mạch, liền ‘oành’ một tiếng, chiếc lá cây kia đã nổ tung, hóa thành một đống dập nát.

Hứa Hạo Lượng xấu hổ đứng tại chỗ, nhìn mảnh nhỏ vẫn còn phập phềnh rơi xuống.

Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói: “Vận chuyển pháp lực phải đồng đều, cần khống chế pháp lực bản thân vận hành trong kinh mạch lá cây.”

“Ừ.” Hứa Hạo Lượng gật gật đầu, lại cầm lấy một chiếc lá trên bàn, người khác cũng ào ào cầm một chiếc, vươn hai ngón tay nắm cuống lá, bắt đầu dựa theo biện pháp Hứa Tử Yên nói, khống chế pháp lực bản thân, bắt đầu vận chuyển vào trong kinh mạch lá cây.

Có Hứa Tử Yên chỉ điểm, lần này rõ ràng mọi người đều thật dè dặt cẩn trọng, hơn nữa tình huống cũng quả thực so với lần đầu tiên của Hứa Hạo Lượng tốt hơn rất nhiều, dù sao những người này đều đã tu luyện mấy chục năm. Phương diện ngộ tính của Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng là tốt nhất, rất nhanh hai người liền đem pháp lực vận chuyển bão hòa chủ mạch lá cây, sau đó bắt đầu rót tới chi kinh mạch. Mà người khác lúc này cũng sắp hoàn thành rót pháp lực vào chủ mạch lá cây.

“Oành.” Lá cây trong tay Hứa Hạo Lượng nổ lớn nát bét.

“Oành.” Lá cây trong tay Hứa Hạo Nhiên cũng rách bươm.

“Oành ~~ oành ~~ oành ~~ oành ~~ oành ~~”

Trên đại điện liên tiếp vang lên tiếng nổ, từng chiếc lá trên tay mỗi người nổ ầm ĩ. Có điều lần này uy lực phá hoại thật nhỏ, dù sao chỉ là rót vào kinh mạch một chiếc lá. Cho nên, mọi người căn bản không coi ra gì.

Lúc này trên mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ tươi cười kích động, bọn họ phát hiện Hứa Tử Yên truyền thụ phương pháp tu luyện lực khống chế này, thật đúng là một phương pháp thần kỳ. Không những có công dụng phụ trợ tu luyện cực kỳ tiết kiệm, mà gần như không đáng giá gì. Lá cây ấy à, vẫn còn rất nhiều, quan trọng nhất là an toàn. Một chiếc lá còn chưa uy hiếp được bọn họ, dù sao bọn họ đều là người có tu vi khá cao, hơn nữa bản thân đã có phòng bị.

Đương nhiên nguyên nhân cơ bản nhất có thể khiến mọi người cảm thấy đây là một biện pháp tốt, là do bọn họ phát hiện cách này thật là một pháp môn có thể tu luyện lực khống chế. Kinh mạch lá cây vốn hết sức yếu ớt, mấy chi kinh mạch lại càng yếu ớt hơn, nếu như không muốn phá hoại tổ chức kinh mạch của lá cây, đem pháp lực bản thân rót vào, hơn nữa còn khiến nó đạt tới trạng thái bão hòa pháp lực, bọn họ phát hiện thật sự rất khó, thật sự yêu cầu lực khống chế rất cao.

Mọi người nếm được mùi ngon ngọt, ào ào cầm lấy lá cây thêm lần nữa, lại tiến vào tu luyện. Kết quả là, trong đại điện, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng động ‘oành oành’. Chưa đến một khắc, một chồng lá Hứa Tử Yên cầm đến đã bị mọi người xài sạch trơn.

Thấy trên bàn đã hết lá cây, mọi người mới thoát khỏi việc tu luyện cuồng nhiệt, lại nhìn Hứa Tử Yên đứng ở bên cạnh mỉm cười thản nhiên nhìn bọn họ, mọi người đồng thời nghĩ thầm, vừa rồi bản thân có phải có chút giống trẻ con rồi không?

Hứa Hạo Nhiên ngượng ngùng nhìn Hứa Tử Yên nói: “Chuyện đó… Yên nhi, liệu có phải chúng ta luyện tốt lực khống chế này, là có thể giống con, phóng ra loại pháp thuật có uy lực gấp đôi ấy?”

Nghe Hứa Hạo Nhiên đặt câu hỏi, người khác cũng đều im lặng nhìn Hứa Tử Yên, vẻ mặt trông ngóng.

Có điều, làm bọn họ ngoài ý muốn mà nhụt chí là Hứa Tử Yên nhẹ nhàng lắc đầu. Thấy bộ dạng mọi người uể oải mơ hồ, Hứa Tử Yên nhẹ giọng giải thích: “Vừa rồi các ngươi cũng đã thấy được, ta ném ra chiếc lá bị rót pháp lực đến bão hòa kia, tuy rằng uy lực cũng rất lớn, nhưng uy lực pháp thuật của nó vẫn chất chứa trong lá cây, chứ không tăng thêm.”

Mọi người hồi tưởng lại, cảm thấy quả thực đúng như lời Hứa Tử Yên nói.

“Nếu các vị thúc thúc bá bá cuối cùng có thể luyện thành lực khống chế, như vậy tối thiểu các ngươi ngưng tụ ra pháp thuật sẽ không còn tình huống lãng phí pháp lực phát sinh, như vậy thời điểm tác chiến, sẽ tiết kiệm được rất nhiều pháp lực, đương nhiên cũng có thể càng thêm kéo dài hơn kẻ địch. Hai tu sĩ cảnh giới ngang nhau đối chiến, ai có thể kiên trì đến cuối cùng, người đó liền có thể đạt được thắng lợi cuối cùng. Đạo lý này, ta nghĩ các vị thúc bá còn rõ hơn ta.”

Mọi người cùng gật đầu, Hứa Tử Yên tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là nắm giữ lực khống chế, sức chiến đấu sẽ có gia tăng vĩ đại. Vừa rồi các vị thúc bá đã làm thí nghiệm, khi các ngươi ngưng tụ pháp thuật, sẽ có hai phần ba pháp lực tiêu hao, căn bản không có ngưng tụ vào trong pháp thuật của các ngươi. Pháp lực chân chính ngưng tụ vào pháp thuật chỉ có một phần ba các ngươi bỏ ra. Tưởng tượng xem, nếu không lãng phí hai phần ba kia, mà toàn bộ ngưng tụ vào pháp thuật hoa sen. Như vậy, uy lực của nó chẳng phải gia tăng gấp ba?”

Ánh mắt mọi người bỗng chốc sáng bừng lên, nếu bản thân tu luyện lực khống chế thành công, kia chẳng phải nói bản thân trong số tu sĩ cùng cảnh giới chính là một sự tồn tại vô địch.

“Về phần pháp môn phóng ra pháp lực gấp đôi.” Hứa Tử Yên đánh gãy ảo tưởng của mọi người, chậm rãi nói: “Cũng phải phân thành hai trình tự. Đầu tiên cần làm chính là, phải không ngừng lĩnh ngộ công pháp bản thân tu luyện, đi lĩnh ngộ chân lý hệ công pháp ngươi tu luyện kia. Chỉ khi ngươi lĩnh ngộ được chân lý bộ công pháp ấy, mới có thể ngưng tụ ra pháp thuật hoàn mỹ, đây là pháp ý.

Pháp ý, so với mầm mòng, thì càng thêm hoàn mỹ, như vậy nó trưởng thành lên mới có thể càng lớn mạnh. Khi ngươi lĩnh ngộ chân lý pháp ý rồi, thừa lại chính là thông thiên. Cái gọi là thông thiên, là cần khơi thông lực thiên địa, cuối cùng lấy mầm móng pháp ý mượn lực thiên địa làm mục đích. Lực lượng con người là nhỏ bé, lực lượng thiên địa mới là vô hạn. Chỉ có hiểu được cách mượn lực thiên địa, mới có thể phóng ra uy lực pháp thuật thật lớn, đây là pháp ý thông thiên.”

Hứa Tử Yên dứt lời, toàn bộ đại điện một mảnh lặng ngắt như tờ. Mỗi người đều chìm vào suy tư thật sâu, Hứa Tử Yên cũng không nói tiếp, lẳng lặng đi tới một bên, ngồi ở đó. Làm Hứa Tử Yên ngoài ý muốn là, lần này thời gian mọi người suy tư cũng không dài, ước chừng chỉ có một khắc, đã ào ào ngẩng đầu, nhìn phía Hứa Tử Yên.

Hứa Hạo Nhiên càng chờ mong hỏi: “Yên nhi, pháp ý thông thiên này phải làm cách nào luyện được? Phải chăng cũng có phương pháp tu luyện cụ thể, tương tự lực khống chế kia?”

Hứa Tử Yên buồn cười lắc lắc đầu, thầm nghĩ: “Pháp ý thông thiên mà dễ tu luyện như thế, chỉ sợ thật sự sẽ là thần tiên bay đầy đất rồi. Nếu bản thân không có lần ngộ đạo trên động nhện, không có lần ngộ đạo trong Lang Gia trấn, làm sao sẽ có thành tựu hiện thời? Đây căn bản không phải sự tình muốn là có thể bổ khuyết, mà cần dựa vào thiên phú và cơ duyên.”

Tuy nhiên, Hứa Tử Yên lại không thể nói thẳng. Chẳng lẽ nói trắng ra rằng mấy vị thúc thúc bá bá thiên phú quá thấp, cơ duyên quá ít? Cho nên, Hứa Tử Yên đành phải hơi cười nói: “Đại bá, pháp ý thông thiên này không có phương pháp tu luyện cụ thể, chỉ có thông qua bản thân không ngừng lĩnh ngộ, không có đường tắt khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.