Lý Nộ, Tiêu Mãnh và Ngô Thiên đột nhiên dừng bước, vây quanh đệ tử Hứa gia vào giữa. Bước chân Hứa Tử Yên hơi ngừng, thừa dịp Lý Nộ còn tính mở miệng nói gì đó, Hứa Tử Yên đã vươn tay ném ra một tấm phù lục, đồng thời đệ tử Hứa gia luôn chú ý đội trưởng Hứa Tử Yên của bọn họ cũng gần như cùng lúc ném ra phù lục sớm đã thầm chuẩn bị.
Một lát sau, không trung vang lên từng trận tiếng nổ, các loại sắc thái chiếu rọi cả bầu trời. Dưới tình huống không dự đoán được Hứa gia cũng dám xuất thủ trước, đệ tử ba gia tộc kia tử thương thảm trọng. Chỉ ngay lập tức, Hứa Tử Yên liền dẫn theo đệ tử gia tộc ầm ầm phá ra một chỗ hổng, xông ra khỏi vòng vây của ba nhà.
Đợi khói bụi tan hết, Hứa Tử Yên đã mang theo đệ tử Hứa gia xếp thành trận thế, đang lạnh lùng nhìn đệ tử ba nhà đối diện.
Một trận tiếng nổ mãnh liệt nổ vang trong thử luyện cốc. Ở cửa sơn cốc, Hứa Hạo Lượng, Lý Vạn Bảo, Tiêu Như Tinh và Ngô Việt bỗng nhiên đứng phắt dậy, trong lòng mỗi người đều hò hét một giọng nói: “Bắt đầu.”
Hứa Hạo Lượng, Lý Vạn Bảo, Tiêu Như Tinh và Ngô Việt gần như đồng thời động thủ, thân hình Hứa Hạo Lượng lảo đảo lao ra ngoài. Tuy rằng Hứa Hạo Lượng là Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai hậu kỳ đỉnh, mà Lý Vạn Bảo, Tiêu Như Tinh và Ngô Việt chỉ là Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai trung kỳ đỉnh. Nhưng dù sao Hứa Hạo Lượng chỉ có một mình nghênh chiến ba người liên thủ, cảnh giới chẳng chêch lệch lắm, có thể tạm thời bảo trì cân bằng cũng đã rất không tệ.
Dù vậy, trong lòng Hứa Hạo Lượng lại không hề lo lắng, bởi vì hắn biết trong thử luyện cốc, còn có Hứa Tử Yên Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba. Quan trọng hơn là, tuy rằng Hứa Tử Yên chính là Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu của Hứa Tử Yên cũng không phải là Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba đơn thuần, tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba chỉ sợ ở trước mặt Hứa Tử Yên chính là một cặn bã.
Sâu trong thử luyện cốc, Lý Nộ, Tiêu Mãnh và Ngô Thiên đứng đối diện Hứa gia thấy tộc nhân của mình mới đó đã thương vong một phần năm, nhất thời ánh mắt lập tức liền trở nên đỏ rực. Song chưởng giang sang hai bên, khí thế trên người đột nhiên bùng nổ, đồng thời trong số đám đệ tử đứng sau bọn họ, cũng có mấy chục người đồng dạng giang hai tay, xé nát Liễm Tức phù trong cơ thể, khí thế đột nhiên kịch liệt tăng trưởng.
Ánh mắt Hứa Tử Yên quét tới, nhìn thấy khí thế Lý Nộ, Tiêu Mãnh và Ngô Thiên ngừng ở Luyện Khí kỳ tầng thứ tư trung kỳ, mà mấy chục người sau lưng bọn họ cũng đều đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ hai. Đương nhiên còn có mấy chục đệ tử giống thế hệ Hứa Đông và Hứa Thắng của phe Hứa Tử Yên, bọn họ không có che giấu tu vi bản thân, từ tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư đến Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một đều có.
Lý Nộ cười gằng nhìn Hứa Tử Yên nói: “Hứa Tử Yên phải không? Ngươi còn nhớ rõ những lời lúc trước ta nói với ngươi sao? Bọn rác rưởi Hứa gia các ngươi, thấy được tu vi chân chính của gia chưa? Luyện Khí kỳ tầng thứ tư đấy, hơn nữa còn là tầng thứ tư trung kỳ, giật mình chứ gì, khiếp sợ chứ gì.”
Nói tới đây, vươn ngón trỏ chỉ Hứa Thiên Lang một cái, miệt thị nói: “Hứa Thiên Lang, thiên tài Trung Đô thành? Nói cho ngươi biết, ngươi ở trong mắt ta chính là một con kiến. Hôm nay, giờ này khắc này, sẽ là thời điểm diệt vong của Hứa gia các ngươi.
Ha ha ha… Các ngươi vẫn chưa biết nhỉ? Lúc này tổ địa Hứa gia các ngươi có khả năng đã bị ba nhà chúng ta liên thủ tiêu diệt rồi, ha ha ha…”
Khóe miệng nhếch lên, Hứa Tử Yên vung tay phải, chỉ thấy tám người Hứa Kỳ, Hứa Lân, Hứa Thiên Lang, Hứa Mỹ Nhược, Hứa Bằng, Hứa Mai, Hứa Lam, Hứa Thiên Hải ầm ầm nổ nát Liễm Tức phù trong cơ thể, lộ ra tu vi chân chính của bản thân.
Hứa Lân, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu sơ kỳ.
Hứa Thiên Lang, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư trung kỳ.
Hứa Kỳ, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Hứa Mỹ Nhược, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Hứa Bằng, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Hứa Mai, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Hứa Lam, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Hứa Thiên Hải, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Lý Nộ, Tiêu Mãnh và Ngô Thiên ngạc nhiên nhìn đám người Hứa Lân và Hứa Thiên Lang trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn tư duy ngừng chuyển động, vươn ngón tay chỉ vào nhóm Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đối diện, trong miệng chỉ lắp bắp một từ: “Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi… ngươi… ngươi…”
Trong lòng bỗng nhiên chấn động, ánh mắt nhìn phía Hứa Tử Yên, ai nấy đều suy nghĩ: “Hứa Tử Yên là đội trưởng bọn họ, nàng rốt cuộc là tu vi gì?”
Hứa Tử Yên cũng không hiển lộ ra tu vi chân chính của bản thân, quay đầu nhẹ giọng nói với Hứa Kỳ bên cạnh: “Nơi này giao cho các ngươi.”
Dứt lời, thân hình liền rồi đột nhiên bắn lên, lăng hư phi hành mà đi.
“Lăng… hư… phi… hành…, Trúc… Cơ… kỳ.” Lý Nộ, Tiêu Mãnh và Ngô Thiên nghẹn họng trân trối nhìn bóng lưng Hứa Tử Yên biến mất.
“Giết.” Hứa Kỳ vung tay hét lớn.
“Giết.” Bốn trăm đệ tử cùng rống lên, anh dũng giết qua ba nhà đối diện.
Cách đó không xa, Hứa Hạo Lượng, Lý Vạn Bảo, Tiêu Như Tinh và Ngô Việt đang bay lại vị trí chúng đệ tử kịch chiến. Đây là vì một mình Hứa Hạo Lượng quả thực không chống đỡ nổi Lý Vạn Bảo, Tiêu Như Tinh và Ngô Việt ba người liên thủ, hắn cũng hy vọng bản thân có thể nhanh chóng hội họp với Hứa Tử Yên. Cho nên, Hứa Hạo Lượng vừa cùng đối phương kịch chiến, vừa bay lại bên này.
Bọn họ đã thấy được đệ tử bốn nhà kịch chiến, đang định cẩn thận quan sát, một thân ảnh giống như một tia sét, lao thẳng về bốn người đang chiến đấu trên không trung. Đối với đạo thân ảnh này, Hứa Hạo Lượng không có chút phản ứng, bởi vì hắn biết, ở trong thử luyện cốc, chỉ có Hứa Tử Yên mới có thực lực như vậy.
Thân ảnh như tia sét kia ầm ầm xẹt ngang cuộc chiến của bốn người, thân hình Ngô Việt bất lực từ không trung rơi xuống. Tiêu Như Tinh cùng Lý Vạn Bảo lập tức sửng sốt, đảo mắt nhìn qua đạo thân ảnh kia, ánh mắt phút chốc co rụt lại, rõ ràng phát hiện vậy mà là Hứa Tử Yên lúc trước ở trên lôi đài Hứa gia đánh bại thiếu nữ đệ nhất thiên tài phương bắc Dương Linh Lung. Bây giờ chú ý tới Hứa Tử Yên là lăng không phi hành, chứ không ngự kiếm mà đi, trong lòng sao còn không rõ Hứa Tử Yên là tu sĩ Trúc Cơ kỳ?
Hai bọn họ sững sờ tại chỗ, nhưng không có nghĩa Hứa Hạo Lượng cũng sững sờ cùng bọn họ. Nắm tay mang theo pháp lực mãnh liệt vô tình đánh về phía Tiêu Như Tinh đối diện. Tiêu Như Tinh cuống quít né tránh vị trí trái tim, một quyền chất chứa pháp lực của Hứa Hạo Lượng hung hăng nện lên vai Tiêu Như Tinh.
Bên tai chợt nghe ‘rắc’ một tiếng, vai trái Tiêu Như Tinh bỗng chốc bị Hứa Hạo Lượng đánh nát, một cánh tay rời khỏi thân thể, bay ra ngoài.
Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh vừa phản ứng lại thân hình liền nhanh chóng lui về sau, mà lúc này bọn họ cũng thấy rõ đệ tử ba nhà bọn họ vậy mà đang bị Hứa gia giết hại. Đặc biệt Hứa Lân kia không ngờ đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, điều này làm cho đáy lòng bọn họ cảm thấy bất ổn, đồng thời cũng biết Hứa gia đã sớm đề phòng đám người mình.
Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh một bên bay ngược hướng với Hứa Tử Yên và Hứa Hạo Lượng, một bên quát lớn với đệ tử ba nhà: “Lui về sau.”
Đệ tử ba nhà nghe thấy trưởng bối Trúc Cơ kỳ phe mình hét lớn, vội vàng chia ra thoát thân, lùi về dưới chân Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh. Ở sau bọn họ là đệ tử Hứa gia vô tình kết thúc tính mạng đối phương.
Thân hình Hứa Tử Yên và Hứa Hạo Lượng vừa động, liền nhanh chóng bức tới Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh. Đột nhiên, động tác Hứa Tử Yên càng thêm cấp tốc rút lui về sau, trong tay ném ra một tấm cửu phẩm phù lục đỉnh, miệng hô to: “Lui về sau.”
Trong Trung Đô thành, trước tổ địa Hứa gia, lão tổ ba gia tộc nhìn ánh sáng chớp lóe giữa trời đêm ở nơi xa, cùng từng đợt tiếng vang ‘ù ù’, lại liếc nhìn nhau một cái, thầm nghĩ trong lòng: “Mau kết thúc thôi.”
Nơi ánh sáng chớp lóe, tiếng động ù ù kia, Hứa Hạo Nhiên lúc này đã hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong, nhưng hắn lại đánh đến hết sức hưng phấn, miệng cười ha hả không dứt: “Ha ha ha… Quá sung sướng. Thì ra mấy lão thố tử các ngươi luôn che đậy, hôm nay rốt cuộc lộ ra toàn bộ thực lực, thật con mẹ nó quá sung sướng.”
“Ta liền cho ngươi sướng đến cùng.” Lý Vạn Bằng đột nhiên gia tăng pháp lực.
Thân thể Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc vọt tới trước, trong tay tung bay một tấm phù. Trên tấm phù kia dao động năng lượng vĩ đại, đúng là cửu phẩm phù lục đỉnh trước khi Hứa Tử Yên rời khỏi gia tộc đi thử luyện cốc, suốt đêm chế tạo ra.
Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông cảm giác được uy lực của phù kia, rốt cuộc quên mất đi chặn lại Hứa Hạo Nhiên, ào ào cấp tốc chạy về nơi xa, mà Hứa Hạo Nhiên cũng nhân cơ hội này bay đi.
Ầm một tiếng chấn thiên động nổ vang, pháp lực trong không gian kích động chung quanh, hoàn toàn hình thành một dòng chảy hỗn loạn. Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông liên tục lui về sau, rốt cuộc dừng bay ngược. Nhìn không gian nơi xa vẫn cứ ở sôi trào, trong đôi mắt ai nấy đều để lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ.
“Đây… đây là phù gì?”
“Hẳn là cao phẩm phù lục.”
“Hứa gia khi nào thì có cao phẩm phù lục như vậy?”
“Sớm biết rằng thế này, chúng ta ngay từ đầu liền sử dụng phù bảo lấy từ thượng cổ động phủ.”
“Ai biết hắn sẽ có phù lục lợi hại như vậy, phù bảo trân quý, sao có thể tùy tiện sử dụng?”
“Giờ chúng ta làm sao đây?”
“Cho dù hắn về tới Trung Đô thành thì thế nào? Lão tổ ba nhà chúng ta lúc này ở ngay đại môn Hứa gia bọn họ, hắn căn bản không có cơ hội tiến vào đại môn Hứa gia, lão tổ ba nhà chúng ta chính là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu, còn không lập tức đánh cho Hứa Hạo Nhiên tan thành tro bụi.”
“Nhưng… nếu Hứa Hạo Nhiên còn có loại phù lục vừa rồi?”
“Ngươi tin sao? Ngươi cho rằng Hứa gia là tông môn? Loại cao phẩm phù lục này trên người có một tấm để giữ mạng đã không tệ rồi.”
“Nói vậy chúng ta đuổi theo.”
Trung Đô thành.
Trước đại môn Hứa gia, nơi xa trong trời đêm nổ tung ba khiến nội tâm lão tổ nhảy dựng, trong đó một lão tổ rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ bọn nhỏ phóng ra phù bảo?”
“Hứa Hạo Nhiên kia có lợi hại như vậy không?” Một lão tổ khác không thể tin hỏi ra.
“Chúng ta đợi chút đi, sau trận nổ mạnh này, ta nghĩ rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Quả nhiên, bọn họ còn chưa đợi được một khắc, một thân ảnh đã lướt qua tường Trung Đô thành, nhanh chóng bay đến đại môn Hứa gia.