Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 227: Cường thế trở về



Tất cả đệ tử Hứa gia đều trở về tường thành, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trên tường thành càng thêm áp lực. Có vài đệ tử lớn tuổi, cũng cùng thế hệ thanh thiếu niên rơi những giọt nước mắt khuất nhục.

Ánh mắt lão tổ Hứa gia uy nghiêm quét qua mọi người, trầm giọng nói: “Không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không cho xuất chiến, trái lời ấn tội phản tộc xử lý.”

Nói xong, nhìn đường chủ Hình đường Hứa Hạo Thương: “Hạo Thương, nơi này giao cho ngươi, coi chừng chúng nó cho ta.”

“Dạ, lão tổ.” Hứa Hạo Thương khom người đáp.

Lão tổ Hứa gia nhìn thoáng qua Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Đỉnh Dương cùng Hứa Hạo Nhiên, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi.”

Bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ rời khỏi đầu tường, quay trở về tổ địa gia tộc. Bọn họ đã biết tâm tư Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia, chiến lại không thể chiến, chẳng lẽ còn đứng ở chỗ này chờ người ta nhục nhã? Cho nên, đám người lão tổ Hứa gia không chút do dự ném nơi này cho Hứa Hạo Thương, bản thân thì quay về gia tộc, kỳ vọng có thể thương lượng ra một biện pháp, một biện pháp có thể một lần nữa kích phát ý chí chiến đấu của đệ tử Hứa gia. Bởi vì bọn họ đã có một phát hiện trầm trọng, ý chí chiến đấu của đệ tử Hứa gia đang chậm rãi tiêu tán.

Trong thư phòng Hứa Hạo Nhiên, lão tổ Hứa gia, Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Đỉnh Dương và Hứa Hạo Nhiên nhăn mặt nhíu mày ngồi tại chỗ. Bốn người họ đã ngồi ở đó nửa ngày, vẫn không nghĩ ra biện pháp hay nào. Ngoài Trung Đô thành vang lên tiếng chửi rủa của mấy ngàn người, trực tiếp theo gió truyền đến lỗ tai bốn người ngồi trong thư phòng.

Ở bên kia Trung Đô thành, Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên đang dẫn theo hơn một trăm tinh anh đệ tử bay tới hướng Trung Đô thành. Loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu la và tiếng cười to tùy ý của mấy ngàn người, Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên gia tăng tốc độ phi hành, những đệ tử Hứa gia cũng tăng tốc theo sát sau đó.

Cách Trung Đô thành càng ngày càng gần, mấy ngàn giọng nói càng ngày càng rõ ràng, Hứa Hạo Lượng, Hứa Tử Yên cùng những tinh anh đệ tử Hứa gia mặt mày âm trầm như sắp nhỏ nước. Bọn họ đương nhiên nghe ra những giọng nói này đang chửi rủa những gì, trong lòng tuy rằng không rõ Hứa gia phát sinh việc chi, nhưng tình huống khẳng định không tốt.

Mang theo tâm trạng xấu hổ, giận dữ và sầu lo, Hứa Hạo Lượng cùng đám người Hứa Tử Yên phi hành một mạch, thoáng chốc đã bay lên đầu tường Trung Đô thành.

Lúc này, ở bên bờ tường chỉ còn mấy chục người đang siết chặt nắm tay, hơn nữa cả đám đều cúi thấp đầu, hoàn toàn không có tinh thần của đệ tử Hứa gia dĩ vãng.

Hứa Hạo Lượng vừa đáp xuống đất, đã túm lấy một đệ tử quát hỏi: “Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Đệ tử kia ban đầu kinh ngạc, đợi đến khi thấy rõ người túm lấy mình là Hứa Hạo Lượng, lại đảo mắt nhìn ra sau Hứa Hạo Lượng, vừa thấy những tinh anh đệ tử của gia tộc Hứa Tử Yên, Hứa Kỳ, Hứa Lân, Hứa Thiên Lang đều đang đứng trước mình. Cả trái tim hắn lập tức kích động, hai hàng nước mắt không kìm được rơi xuống.

Máy đệ tử thủ thành khác cũng thấy được đám người Hứa Tử Yên, trong lòng chỉ thấy cảm xúc uất nghẹn bỗng dưng được giải tỏa, đầu mũi đau xót, đều khóc lên.

“Khóc cái gì? Kết quả phát sinh sự tình gì?”

Đệ tử bị Hứa Hạo Lượng túm lấy nâng tay lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào kể ra chuyện xảy ra mấy ngày nay. Đám người Hứa Hạo Lượng nghe xong lập tức biến sắc. Ai nấy đều hừng hực lửa giận, lửa giận từ hơn một trăm người, tựa hồ khiến độ ấm trên tường thành không ngừng dâng cao.

“Chúng ta đi.” Hứa Hạo Lượng quát to một tiếng, lăng không vút lên, bay về phía Trung Đô thành. Hứa Hạo Lượng là ai? Đó là người hiếu chiến nổi tiếng toàn bộ phương bắc, giờ bị người ta đánh tới cửa, còn chửi bậy, điều này bảo Hứa Hạo Lượng làm sao có thể nhịn được?

Mà hơn một trăm tinh anh đệ tử kia, có ai không kiêu ngạo? Lại ở thử luyện cốc giết chết đệ tử ba nhà, đạt được thắng lợi, quan trọng nhất là vừa mới đột phá. Đúng ngay thời điểm ý chí chiến đấu cao ngất trời, lại nghe gia tộc phát sinh tình huống này, cả đám đỏ mắt, bám sát theo sau Hứa Hạo Lượng, phóng đi như chớp.

Rất nhanh, đoàn người đã tiến tới bờ tường đối mặt Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia. Hứa Hạo Lượng vừa đáp xuống tường thành, liền khiến trong ngoài tường thành sôi trào. Hứa Hạo Thương mắt thấy một hình bóng như một cây thương cắm trên đầu tường, khí tức mãnh liệt phô thiên cái địa tán phát ra đối diện.

Đợi lúc hắn thấy rõ ràng là Hứa Hạo Lượng, cả trái tim kích động thiếu chút nữa nhảy khỏi lồng ngực, không thể tin lấy tay xoa xoa mắt, sau khi xác nhận là Hứa Hạo Lượng, liền vui sướng hô lớn: “Cửu đệ.”

Hứa Hạo Lượng không để ý đến tiếng la của Hứa Hạo Thương, thân hình trực tiếp nhảy lên, lướt tới lôi đài rộng lớn ngoài thành, như sư tử rống quát lớn: “Hứa Hạo Lượng tại đây, ai muốn đi tìm cái chết?”

Tiếng mấy nghìn người chửi rủa lập tức im bặt, ánh mắt mỗi người nhìn phía Hứa Hạo Lượng đều tràn ngập sợ hãi. Thanh danh Hứa Hạo Lượng có ai không hay biết? Quan trọng nhất là Nam Lâm thành Dương Duệ cùng Thương Lãng thành Chu Bá vừa thấy Hứa Hạo Lượng lên lôi đài, ánh mắt phút chốc co rụt lại. Bọn họ phát hiện Hứa Hạo Lượng đã là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba.

Dĩ vãng, Hứa Hạo Lượng ở Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai, cho dù Dương Duệ cùng Chu Bá là Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba đều không muốn đi trêu chọc Hứa Hạo Lượng. Bởi vì Hứa Hạo Lượng đấu pháp theo kiểu liều mạng, cho dù cuối cùng thắng Hứa Hạo Lượng, bản thân cũng sẽ chật vật, nói không chừng còn bị thương nhẹ. Giờ Hứa Hạo Lượng kia đã là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, sàn sàn ngang mình, cùng một người điên như vậy đánh nhau, trong lòng thật đúng là không có nắm chắc.

“Phụ thân con đi.” Dương Linh Lung bên cạnh thấp giọng nói.

Dương Duệ thoáng do dự một chút, tự nhủ: “Nếu bên mình bị Hứa Hạo Lượng quát như vậy, sau đó lại không có người dám đi lên nghênh chiến, vậy chẳng phải hành động hai nhà lần này tiến đến Trung Đô thành trở thành một trò cười? Về sau ở phương bắc còn có danh vọng gì đáng nói? Đi lên nghênh chiến? Hứa Hạo Lượng là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, Linh Lung là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư, nói vậy dù không thắng nổi Hứa Hạo Lượng, cũng hẳn sẽ không thua.”

Vì thế, hắn nhẹ nhàng gật đầu với Dương Linh Lung, thấp giọng nói: “Cách làm người của Hứa Hạo Lượng con hẳn đã nghe nói qua, hết thảy cẩn thận.”

“Dạ, phụ thân, con sẽ cẩn thận.”

Dứt lời, Dương Linh Lung hét lớn một tiếng: “Hứa Hạo Lượng, ta đến chiến với ngươi.”

Một thân ảnh màu vàng chợt lóe, đợi thời điểm xuất hiện, đã đứng trên lôi đài. Ánh mắt Hứa Hạo Lượng nheo lại, sắc mặt khi nhìn một thân hoàng sam của Dương Linh Lung liền biến đổi, không khỏi thầm nghĩ: “Quả nhiên Dương Linh Lung đúng như lời Đỉnh Thiên bá phụ, tu vi đã vượt qua mình, mình vậy mà nhìn không thấu tu vi của nàng ta. Hẳn là cảnh giới Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư sơ kỳ theo lời bá phụ. Hừ, vậy thì sao chứ? Một tiểu nha đầu tu vi cao hơn mình một ít mà thôi, liều mạng không chỉ dựa vào tu vi, còn có kinh nghiệm tác chiến cùng kỹ xảo. Hắc hắc, mình đã nắm sơ lực khống chế Yên nhi dạy, chắc có thể bù đắp tu vi cách biệt? Được, vậy để lão nhân Dương Duệ kia khiếp sợ một chút đi. Tốt nhất mình có thể giết chết Dương Linh Lung tại lôi đài, để lão nhân Dương Duệ kia trực tiếp khóc chết.”

Hứa Tử Yên đứng trên tường thành, cặp mắt chợt lóe màu xanh thẳm, liền thấy rõ tu vi trước mắt của Dương Linh Lung, vẫn giống tu vi lúc trước ở ngoài Lang Gia trấn, Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư sơ kỳ. Mà tu vi Hứa Hạo Lượng giờ mới là Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba sơ kỳ.

Hiện tại Hứa Hạo Lượng và Dương Linh Lung đã lao vào chiến đấu, Hứa Tử Yên chỉ thoáng nhìn chăm chú một lát, cả trái tim liền thả lỏng. Tuy Hứa Hạo Lượng và Dương Linh Lung cách nhau cả một cảnh giới, nhưng Hứa Hạo Lượng đã nắm sơ về lực khống chế, phóng thích pháp thuật không chỉ giảm tiêu hao rất nhiều, uy lực cũng gia tăng thật lớn, đã vô hạn tiếp cận Dương Linh Lung Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư. Thêm vào đó Hứa Hạo Lượng có kinh nghiệm tác chiến phong phú hơn Dương Linh Lung, vậy mà mơ hồ áp chế Dương Linh Lung có tu vi cao hơn mình một bậc.

Thấy được loại tình huống này, khóe miệng Hứa Tử Yên xẹt qua ý cười, ánh mắt quan sát phương hướng khác. Bỗng dưng cảm giác được một luồng ánh mắt rét lạnh từ bên đối phương bắn lại. Hứa Tử Yên đảo mắt nhìn sang, chỉ thấy một bạch sam nữ tử đứng ở sau lưng gia chủ Thương Lãng thành Chu gia Chu Bá đang oán độc trừng mình.

Hứa Tử Yên nghĩ bụng: “Nữ tử này là ai? Xem bộ dạng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi đã có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm. Thiên tài Thương Lãng thành không phải Chu Hạo con trai Chu Bá sao? Khi nào thì Chu gia lại xuất hiện một nhân vật như vậy?”

Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên quay đầu thấp giọng hỏi Hứa Kỳ: “Kỳ sư huynh, bạch y nữ tử đứng sau Chu Bá là ai?”

Hứa Kỳ đảo mắt chuyển từ lôi đài sang bạch y thiếu nữ sau lưng Chu Bá, ánh mắt ngưng đọng, nhẹ giọng nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên muội muội, nữ tử kia gọi là Chu Tử Mị, là nữ nhi của Chu Thánh Thành lúc trước tự bạo ở Lang Gia trấn. Kỳ thực, ở Thương Lãng thành Chu gia, thiên tài chân chính không phải Chu Hạo con trai Chu Bá, mà là nữ nhi của Chu Thánh Thành, Chu Tử Mị. Chu Hạo kia hoàn toàn là dựa vào đan dược thúc đẩy tu vi, Chu Tử Mị thì lại dựa vào bản thân nỗ lực tu luyện ra. Trước lúc chúng ta đào vong, nghe nói nàng vẫn là Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, khi nào thì có được tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm nhỉ?”

Hứa Kỳ vừa mới nói tới đây, phát hiện ánh mắt Chu Tử Mị lạnh lẽo nhìn sang mình, ngay sau đó lại đảo qua Hứa Lân, Hứa Thiên Lang, Hứa Lam, Hứa Thiên Hải một lượt. Lúc này vài người rõ ràng cũng chú ý tới Chu Tử Mị đang quan sát bên này, liền cùng nhau nhìn phía Chu Tử Mị.

Trước kia mấy đệ tử Hứa gia đang nghe đến tên Chu Tử Mị, đều có một loại cảm giác bị đè nén. Đây là sự thật không cách nào trốn tránh, trong thế hệ thiếu niên của tứ đại gia tộc phương bắc, khi đó Nam Lâm thành Dương Linh Lung người ta chính là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, mà Thương Lãng thành Chu gia Chu Tử Mị cũng là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư. Còn Hứa gia thì sao? Chỉ có mỗi Hứa Thiên Lang được xưng thiên tài Trung Đô thành cùng lắm là thực lực Luyện Khí kỳ tầng thứ hai đỉnh, vậy thì lấy cái gì so với người ta? Làm sao có thể không áp lực chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.