Tóc tai Hứa Kỳ có chút rối loạn, cổ áo rộng mở, sắc mặt hơi phiếm hồng, miệng tản ra mùi rượu thoang thoảng, còn đâu thần thái bình tĩnh của ngày xưa. Phải biết rằng Hứa Kỳ dù vào thời điểm đào vong, cũng cực kỳ chú trọng dáng vẻ.
Đôi mắt có hơi đỏ, không biết là do uống rượu hay lén khóc. Lúc này, Hứa Kỳ cũng phát hiện Hứa Tử Yên ở đối diện đi tới, trên mặt Hứa Kỳ liền có hơi mất tự nhiên, không muốn bị Hứa Tử Yên nhìn thấy bộ dạng chật vật hiện tại của hắn, cúi đầu tính đi lướt qua Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Hứa Kỳ, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Nhớ ngày đó mọi người cùng đào vong đã gần nửa năm. Thời điểm rời đi Hứa gia là mười người, giờ chỉ còn lại sáu người. Sáu người bình thường không trao đổi nhiều, nhưng loại tình bạn này đã ăn sâu vào trong xương tủy. Hơn nữa trong số sáu người còn lại, Hứa Lân cũng rời khỏi.
Nhìn Hứa Kỳ cúi đầu đi lướt qua mình, Hứa Tử Yên vội vàng quay người đuổi theo, lại không biết nói gì, đành phải im lặng theo sau.
Hứa Kỳ cảm giác được Hứa Tử Yên đi theo mình, trong lòng có một ít xấu hổ cộng thêm sốt ruột, bước nhanh chân hơn, không có mục đích đi tới phía trước, muốn mau chóng thoát khỏi Hứa Tử Yên.
Hứa Kỳ khi nào thì sợ gặp người như thế?
Nội tâm Hứa Tử Yên càng thêm chua xót, liền nhanh chân hơn yên lặng theo sát Hứa Kỳ. Hứa Kỳ thấy không cắt đuôi Hứa Tử Yên được, thì khôi phục nhịp chân trước đó, cũng không ngó ngàng đến Hứa Tử Yên, chỉ tự bước đi.
Hứa Kỳ đi tới cạnh một cái hồ nước, ngồi xuống bãi cỏ bên bờ, vươn tay nhặt một viên đá, dùng sức ném vào giữa hồ nước, phảng phất muốn muốn ném hết tất cả oán khí trong lòng, kế đó ngồi tại chỗ, ngẩn người ngắm từng vòng từng vòng gợn sóng dập dờn giữa hồ nước.
Hứa Tử Yên ở bên cạnh quan sát Hứa Kỳ, khẽ lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng, cũng đưa mắt nhìn phía gợn sóng dập dờn trên mặt hồ.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, vầng mặt trời đang nỗ lực phóng ra ánh chiều tà cuối cùng. Ráng chiều đỏ rực toàn bộ bầu trời. Ngay tại ánh chiều tà cháy hồng, một thân ảnh đi thẳng tới đây, lập tức tới bên cạnh Hứa Kỳ và Hứa Tử Yên, cũng không nói lời nào, đặt mông ngồi xuống đất, ánh mắt cũng đồng dạng im lặng ngắm hồ nước. Khóe miệng Hứa Tử Yên xẹt qua một tia mỉm cười, bởi vì nàng không chỉ thấy được Hứa Thiên Lang ngồi ở bên cạnh, hơn nữa cũng thấy được Hứa Thiên Hải và Hứa Lam nơi xa đang đi thẳng đến bên này.
Hứa Lam và Hứa Thiên Hải đi tới bờ hồ, Hứa Thiên Hải ngồi xuống kế bên Hứa Thiên Lang, mà Hứa Lam thì ngồi xuống bên cạnh Hứa Tử Yên. Năm người không ai nói chuyện, đều đưa mắt về phía hồ nước, thật giống như trong hồ nước có bảo vật gì.
Hứa Kỳ không ngó ngàng đến bốn người bên cạnh, trong lòng lại thật ấm áp. Thấy bốn người đều không nói chuyện, cuối cùng nhếch miệng, cười như không cười, khóc như không khóc nhẹ giọng nói: “Các ngươi làm cái gì vậy?”
Hứa Tử Yên mỉm cười nhún vai đáp: “Huynh nhìn thấy ta chạy cái gì? Chẳng lẽ có thứ gì tốt, sợ ta giành với huynh?”
Thần sắc Hứa Kỳ bối rối, lúng túng nói: “Muội cũng không phải không biết nguyên do ta chạy, còn hỏi ta.”
Hứa Thiên Lang bên kia đột nhiên trầm giọng: “Nếu huynh đã biết nguyên do, cần gì phải hỏi bọn ta vì sao đến đây.”
Hứa Kỳ cúi người về phía trước, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt yên tĩnh nhìn hồ nước, biểu cảm trên mặt có chút cứng đờ, trầm giọng nói: “Ta không cần sự thương hại.”
“Kỳ sư huynh.” Hứa Lam nhẹ giọng nói: “Huynh cảm thấy chúng ta là đang thương hại huynh?”
Hứa Kỳ lập tức sửng sốt, tiếp đó chua xót nói: “Thật xin lỗi.”
Hứa Thiên Hải khuyên nhủ: “Kỳ sư huynh, lúc ta còn nhỏ, theo phụ thân ta đi khắp phương bắc. Phụ thân ta thường nói, phương bắc vẫn còn quá bé nhỏ, muốn đi chiêm ngưỡng toàn bộ Thương Mang đại lục. Ta nghĩ sư huynh không nên trói buộc bản thân ở gia tộc thế tục giới.”
Hứa Kỳ rốt cuộc thu hồi ánh mắt nhìn phía hồ nước, quan sát mấy người, ánh mắt theo thứ tự đảo qua trên mặt Hứa Tử Yên, Hứa Lam, Hứa Thiên Lang và Hứa Thiên Hải. Cuối cùng lại hóa thành thở dài bất đắc dĩ, lắc đầu, im lặng không nói gì.
Hứa Thiên Lang nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Đại ca, ta biết huynh bình thường không nói, trong nội tâm vẫn luôn so đấu với ta. Nhớ ngày đó, vị trí tộc tưởng Hứa gia tương lai, chính là ta hoặc huynh, không, còn có Lân đệ. Ba người chúng ta luôn tranh đấu gay gắt, so xem ai mạnh hơn. Mặc dù lúc trước ta luôn xếp trước huynh cùng Lân đệ, nhưng ta biết trong lòng các người không phục lắm. Tựa như ta bây giờ, tuy rằng Lân đệ đã mạnh hơn ta, song ta vẫn không phục, ta tin chắc một ngày kia, ta sẽ một lần nữa mạnh hơn Lân đệ.”
Nói tới đây, Hứa Thiên Lang nhìn Hứa Kỳ thật sâu, nghiêm túc nói: “Đại ca, chẳng lẽ lần này huynh cứ từ bỏ như vậy? Cứ nhận mệnh như vậy? Cứ thừa nhận cả đời huynh không bằng ta như vậy?”
Lưng Hứa Kỳ thoáng cứng đờ, tiếp đó buông lỏng hai tay đang ôm đầu gối. Lưng dần dần thẳng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Thiên Lang, trầm giọng nói: “Ta sẽ không chịu thua, không chỉ không phục đệ, ta cũng không phục Tử Yên. Ta tin chắc có một ngày, tu vi của ta sẽ mạnh nhất trong số sáu người chúng ta.”
“Huynh nói lời này, vậy chính huynh có tin tưởng không?” Ánh mắt Hứa Thiên Lang không hề lùi bước trừng Hứa Kỳ.
“Vì sao ta không tin?” Hứa Kỳ cũng không chút nào yếu thế trừng lại Hứa Thiên Lang, hai người giống hai con trâu đực đỏ mắt nhìn nhau.
“Huynh thân ở thế tục giới, huynh thật sự tin tưởng huynh có thể mạnh hơn chúng ta thân tại tông môn? Dù cho nơi chúng ta đi là tiểu tông môn.”
Lưng Hứa Kỳ lập tức lại còng xuống, ánh mắt trở nên có chút mê mang.
Ánh mắt Hứa Tử Yên đột nhiên khẽ động, nàng cảm giác được cách đó không xa có một người đi đến, đang đứng sau đại thụ. Tinh thần lực nhanh chóng bao phủ nơi đó, vừa chạm phải liền thu lại, bởi vì Hứa Tử Yên đã từ khí tức của người kia nhận ra đúng là tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này, giọng nói Hứa Thiên Hải ở bên cạnh vang lên: “Đại ca, trước kia ta cùng huynh, Lân ca, còn có Thiên Lang ca là không thể so sánh. Ta luôn hâm mộ các huynh. Nhưng mà, hiện tại ta muốn lớn tiếng nói cho các huynh, ta không hề kém các huynh, chỉ cần ta cố gắng nỗ lực, cho ta một cơ duyên, ta cũng có thể nhất phi trùng thiên giống các huynh. Ta đã không còn hâm mộ các huynh, việc hiện tại ta cần làm là phải mạnh hơn các huynh. Đại ca, tiến vào tông môn là cơ duyên của chúng ta, huynh thật sự muốn từ bỏ cơ duyên này, trộn lẫn ở thế tục giới?”
“Không, ta không cần.” Hai tay Hứa Kỳ đột nhiên ôm đầu, chôn đầu thật sâu vào giữa hai chân.
“Đại ca.” Hứa Lam nhẹ giọng nói: “Giờ tu vi của ta đã theo kịp huynh rồi.”
Thân thể Hứa Kỳ bỗng run lên, rồi lại trở nên cứng ngắc, giống như một tảng đá vẫn không nhúc nhích.
Năm người đều không nói chuyện, không khí trong khoảng thời gian ngắn trở nên nặng nề. Gió nhè nhẹ thổi qua mặt hồ nước, tạo thành một hàng gợn sóng, trái tim mọi người cũng dao động một trận. Tưởng tượng thấy nếu nhóm người họ rời khỏi gia tộc, tiến vào tông môn, chỉ còn một mình Hứa Kỳ ở lại gia tộc, nội tâm không khỏi dâng lên một trận đau thương nhàn nhạt.
Hứa Kỳ rốt cuộc ngẩng đầu lên, quay sang Hứa Tử Yên bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Tử Yên muội muội, muội bảo ta phải làm gì bây giờ?”
“Tiến tông môn.” Hứa Tử Yên chỉ nói ba từ, ngữ khí lại cực kỳ kiên quyết.
“Thế… gia tộc thì sao?”
“Gia tộc sẽ có người trưởng thành lên.”
“Nhưng… đó cũng cần thời gian. Lân đệ đã rời khỏi, nếu trước khi một thế hệ thiếu niên ở gia tộc còn chưa trưởng thành, Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia muốn đối phó Hứa gia chúng ta thì tính sao đây?”
“Không đâu.” Hứa Tử Yên bình thản đáp: “Ta nghĩ Nam Lâm thành Dương Linh Lung cũng nhất định sẽ tiến vào tông môn, hẳn là Hoa Dương tông. Mà Thương Lãng thành Chu Hạo con trai Chu Bá cũng nhất định sẽ tiến vào tông môn, còn có Chu Tử Mị kia. Kể từ đó, thế hệ thiếu niên trong ba gia tộc phương bắc hẳn trở thành một cục diện cân bằng, sẽ không phát sinh cuộc đại chiến lớn nào. Còn về sau, phải xem thế hệ thiếu niên trong gia tộc nào trưởng thành mau hơn.”
Nói tới đây, trong lòng Hứa Tử Yên khẽ động. Nhớ tới đan dược người mặt sẹo cụt tay đưa cho gia tộc, hơn nữa bản thân lưu lại công pháp cùng chế phù thuật, trên mặt liền hiện ra vẻ kiên nghị nói: “Ta tin chắc, một thế hệ thiếu niên Hứa gia chúng ta nhất định trưởng thành nhanh hơn Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia.”
Hứa Hạo Nhiên nấp sau đại thụ cách đó không xa nghe xong lời của Hứa Tử Yên, trong đầu lóe lên suy nghĩ. Những điều Hứa Tử Yên vừa nghĩ, lúc này Hứa Hạo Nhiên cũng nghĩ tới. Có đan dược Công Tôn Kình Thiên đưa cho bản thân cùng công pháp và chế phù thuật Tử Yên lưu lại, gia tộc của mình nhất định sớm ngày mạnh hơn Nam Lâm thành và Thương Lãng thành. Như vậy, bản thân sao phải khổ não ngăn cản tiền đồ của con mình?
“Hừ.” Hứa Thiên Lang bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, trên người tản mát sát khí mãnh liệt, gằng giọng nói: “Cho dù Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia mạnh hơn Hứa gia chúng ta, năm người chúng ta liền ra khỏi tông môn, giết sạch những kẻ mạnh của hai nhà bọn họ.”
“Hử?” Hứa Tử Yên khó hiểu nhìn Hứa Thiên Lang hỏi: “Không phải đệ tử tông môn không thể tham dự tranh đấu trong thế tục giới à?”
“Không phải như muội tưởng tượng đâu.” Lúc này Hứa Kỳ có chút khôi phục thần sắc, nhẹ giọng giải thích: “Lực lượng tông môn chính là không thể tham dự công kích tổ địa gia tộc thế tục giới. Nếu đệ tử trong tông môn ngay cả người thế tục giới cũng không thể giết, vậy lấy đâu ra lực uy hiếp với thế tục giới? Dù thế, bình thường đệ tử trong tông môn cũng lười quản sự tình thế tục giới, các gia tộc phương bắc đều có tông môn dựa vào, cho nên, chỉ cần thế tục giới không có chọc tới đệ tử tông môn, đệ tử tông môn cũng sẽ không để ý tới những con kiến trong thế tục giới.”
Cho nên, nếu đệ tử gia tộc có thể tiến vào tông môn, gia tộc này sẽ lập tức có thân phận khác biệt ở thế tục giới. Nếu gia tộc nào có đệ tử tiến vào tông môn đông hơn, vả lại nhanh chóng trưởng thành ở tông môn, gia tộc này rất nhanh sẽ quật khởi. Thậm chí trở thành một đại gia tộc.”