Liễu Nhất Thanh theo tiếng nhìn lại, trong lòng mừng rỡ, hô với theo hướng tu sĩ trung niên: “Lý sư huynh.”
Đợi tu sĩ trung niên đi đến phụ cận, ánh mắt đảo qua ba người, chắp tay nói với Hứa Tử Yên: “Nói vậy vị này chính là Hứa sư muội rồi.”
“Đúng là tiểu muội, Tử Yên xin chào sư huynh.” Hứa Tử Yên vội vàng thi lễ.
“Tử Yên sư muội, vị này là chân truyền đệ tử thứ sáu của phong chủ, Lý Vạn Hào.”
Hứa Tử Yên kinh ngạc, không biết Lý Vạn Hào này là trùng hợp ở đây, hay do Lương Chi Động phái hắn chuyên chờ ở đây tiếp bản thân. Nếu là chuyên chờ ở đây tiếp đón mình, để một chân truyền đệ tử chờ cửa, chỉ vì nghênh đón bản thân, liệu có phải hơi quá mức rồi không? Đồng thời cũng có một phần vui sướng, bởi vì cũng có nghĩa vị phong chủ kia hết sức coi trọng mình, bản thân sẽ không cần đi Thái Huyền phong theo hầu trò cười của tu tiên giới phương bắc nữa.
Bởi vì Lý Vạn Hào xuất hiện, trong lòng Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh cũng có cùng ý tưởng với Hứa Tử Yên. Trên mặt Liễu Nhất Thanh hiện ra biểu cảm vui sướng như trút được gánh nặng, trên mặt Vưu Nguyệt thì thể hiện thần sắc sầu lo và sốt ruột.
Quả nhiên, Lý Vạn Hào nói với Hứa Tử Yên: “Hứa sư muội, tại phường thị này có sản nghiệp của sư phụ. Hiện giờ sư phụ đã mệnh ta ở trong này an bày xong tất cả. Hứa sư muội đi theo ta.”
Vưu Nguyệt bên cạnh sắc mặt càng thêm khó coi. Gương mặt lạnh lùng, ôn hòa nói với Lý Vạn Hào và Liễu Nhất Thanh: “Hai vị sư điệt, ta sẽ không đi cùng các ngươi, ta muốn trở về sơn môn gặp tông chủ.”
“À? Vưu trưởng lão xin cứ tự nhiên.” Lý Vạn Hào và Liễu Nhất Thanh cũng ôn hòa chắp tay đáp lời Vưu Nguyệt, bất kể nói thế nào, Vưu Nguyệt cũng cao hơn đám đồng lứa bọn họ.
Vưu Nguyệt lạnh mặt gật đầu, quay đầu thay đổi một khuôn mặt tươi cười, nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên, ngươi đi theo nhóm Lý sư điệt ở trọ trước, đến lúc gặp mặt tông chủ tự nhiên sẽ gặp ngươi.”
Vưu Nguyệt nói lời này, trong lòng vẫn có nắm chắc. Bởi vì đây là Lâm Phi Ngu kể cho nàng, bảo phụ thân cũng rất hiếu kỳ về Hứa Tử Yên, định tự triệu kiến nàng. Chính là nàng vừa nói ra miệng một phen, Lý Vạn Hào và Liễu Nhất Thanh bên cạnh đồng dạng sắc mặt không tốt. Vưu Nguyệt nhìn thoáng qua Lý Vạn Hào và Liễu Nhất Thanh, bước nhanh đi về hướng Thái Huyền tông.
Đợi Vưu Nguyệt đi rồi, Lý Vạn Hào mỉm cười nói với Hứa Tử Yên: “Hứa sư muội, chúng ta đi thôi.”
Hứa Tử Yên gật đầu, khẽ đáp: “Sư huynh, mời.”
Dọc theo đường đi, Hứa Tử Yên tò mò đánh giá bốn phía. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng tiếp xúc tu tiên giới, nhìn tới nhìn lui dòng người và đủ loại kiểu dáng cửa hàng chung quanh, trong khoảng thời gian ngắn xem đến hoa cả mắt.
Liễu Nhất Thanh bên cạnh nói: “Tử Yên sư muội, một lát chúng ta trọ xuống, sau đó ta cùng muội ra ngoài đi dạo.”
Hứa Tử Yên nghe xong vui vẻ, liên tục gật đầu đáp: “Dạ, được. Ta chưa từng thấy quá phường thị tu tiên giới đâu. Thật sự muốn mở mang kiến thức một chút, nếu không có Liễu sư tỷ ở cạnh, ta sợ là sẽ đi lạc mất.”
Lý Vạn Hào đi trước nhếch miệng cười, thầm nghĩ: “Hứa sư muội này đúng là ngay thẳng đáng yêu thật, cũng không giống mấy đệ tử gia tộc thế tục giới, rõ ràng là lần đầu tiên đi đến nơi đây, lại bày đặt tỏ vẻ đã từng đến mấy lần, một đám nhàm chán.”
Liễu Nhất Thanh bên cạnh cũng cảm giác được tính cách này của Hứa Tử Yên, bỗng chốc thân cận không ít, cười nói: “Phường thị này quá lớn, đừng nói sư muội vừa tới đây, dù ta lúc trước đã tới được một năm, cũng muốn đi đến choáng đầu căng não.”
Dọc theo đường đi, Hứa Tử Yên xem đông ngó tây, căn bản không chú ý đi bao lâu cùng phương hướng đi, đã thấy Lý Vạn Hào đứng trước một cửa hàng.
Hứa Tử Yên ngẩng đầu xem, thấy là một tiệm phù điếm, bên trên treo một tấm bảng hiệu, đề: Thiên Phù điếm.
Lý Vạn Hào quay đầu hơi cười nói: “Hứa sư muội, đến rồi.”
Theo Lý Vạn Hào đi vào Thiên Phù điếm. Nhìn thấy bên trong có không ít người đang mua các loại phù lục. Lý Vạn Hào dẫn Hứa Tử Yên xuyên qua cửa sau, lọt vào tầm mắt đó là một cái sân sạch sẽ. Toàn bộ sân bố cục theo một cái tứ hợp viện, trông sân ngoại trừ có một cái giếng nước ngụ ý tụ tài, mặt đất đều thuần một màu của đá lát trải thành, hai bên trái phải là sương phòng, chính diện là một loạt nhà ngói xanh.
Lý Vạn Hào dàn xếp cho Hứa Tử Yên xong thì rời khỏi, để lại Liễu Nhất Thanh ở trong này với Hứa Tử Yên. Hai người thoáng nghỉ ngơi một lát, Hứa Tử Yên liền năn nỉ Liễu Nhất Thanh mang theo nàng ra ngoài đi dạo ở phường thị. Mãi dạo đến hoàng hôn, hai người ngược lại cũng không mua gì, Hứa Tử Yên chủ yếu xem náo nhiệt, mà Liễu Nhất Thanh lại là vì đi cùng Hứa Tử Yên.
Sau khi vào một tửu lâu ăn chút đồ đơn giản, hai người về tới chỗ ở, rửa mặt một phen, rồi từng người tự đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tử Yên vừa mới đứng dậy, rửa mặt xong, đã thấy Lý Vạn Hào từ phù điếm đi vào sân trong. Bắt gặp Hứa Tử Yên, liền kêu: “Hứa sư muội, sư phụ muốn gặp muội, chúng ta có phải nên lập tức khởi hành không?”
Tuy rằng Hứa Tử Yên còn chưa ăn điểm tâm, nhưng nào dám bảo người ta chờ một chút, đợi bản thân ăn cơm đã. Vì thế, vội vàng gật đầu đồng ý. Cùng lúc ấy, Liễu Nhất Thanh cũng từ trong phòng nghe tiếng bước ra, ba người tiến về Thái Huyền tông.
Thời điểm Hứa Tử Yên gặp được Thái Huyền tông, tuy ở trong lòng sớm đã có chuẩn bị, lại vẫn bị cảnh tượng rộng lớn của Thái Huyền tông làm khiếp sợ. Hơn nữa tiến vào sơn môn, càng đi sâu vào trong, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Địa thế càng ngày càng cao, dần dần hòa vào trời xanh mây trắng, linh khí so với thế tục giới nồng đậm không biết bao nhiêu lần, các loại linh khí dễ chịu, thực vật trải đầy khắp núi. Thỉnh thoảng có một số linh cầm bay lên từ trong rừng, ngao du trời cao.
Lý Vạn Hào một đường mang theo bọn họ thẳng tiến Thiên Phù phong, trên đường cũng thấy rất nhiều đệ tử thi lễ với Lý Vạn Hào, kế đó dùng ánh mắt tò mò quan sát Hứa Tử Yên.
Đợi đến cửa một tòa đại điện, Lý Vạn Hào bảo Hứa Tử Yên chờ ở đây, rồi một mình đi vào. Chốc lát sau trở ra, nói với Hứa Tử Yên: “Hứa sư muội, mời đi theo ta.”
Hứa Tử Yên theo Lý Vạn Hào đi vào đại điện, trong đại điện cũng không có người, nhìn thấy trên vách tường chính giữa đại điện treo một bức họa. Một vị lão giả khoanh tay đứng trên cao, ống tay áo phấp phới, thần thái tự nhiên, tựa như đang chìm đắm vào thiên địa.
“Xem ra người trong tranh này chính là tổ sư Thiên Phù phong.” Hứa Tử Yên thầm nghĩ trong lòng, không khỏi lại nhìn bức họa thêm vài lần. Nhưng bước chân Lý Vạn Hào cũng không hề ngừng, từ cửa đại điện đi vào, tiến đến một cái hành lang dài, hai bên hành lang có rất nhiều gian phòng. Lý Vạn Hào dẫn Hứa Tử Yên đi tới trước một cánh cửa phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, bên trong liền vang lên tiếng Lương Chi Động: “Tiến vào.”
Lý Vạn Hào đẩy cửa ra, làm động tác mời Hứa Tử Yên, bản thân lại không đi vào, chỉ mỉm cười đứng ở nơi đó. Hứa Tử Yên bước từng bước tới, cửa sau lưng bị Lý Vạn Hào ở bên ngoài nhẹ nhàng đóng lại.
Hứa Tử Yên ngẩng đầu lên, phát hiện Lương Chi Động đang ngồi trong phòng hơi mở mắt, thấy được Hứa Tử Yên, ánh mắt xẹt qua một tia sáng rọi. Đợi tia sáng rọi biến mất, nâng tay chỉ vào một tấm bồ đoàn đối diện mình: “Ngồi đi.”
Hứa Tử Yên biết người trước mắt chính là phong chủ Thiên Phù phong Lương Chi Động, nào dám tùy tiện như thế. Đầu tiên là quỳ xuống hành lễ đệ tử, sau đó mới nói: “Tử Yên kính chào phong chủ.”
Lần trước ở phân viện, bởi vì Hứa Tử Yên đã hôn mê, hắn vẫn chưa có dịp cẩn thận quan sát Hứa Tử Yên. Hiện giờ Hứa Tử Yên ngay tại trước mặt hắn. Híp mắt đánh giá một phen Hứa Tử Yên, càng thêm vừa lòng, hơi cười nói: “Tốt, quả nhiên là nhân vật danh chấn thế tục giới, tuổi trẻ tài cao. Không cần đa lễ, ngồi đi.”
Hứa Tử Yên cảm tạ Lương Chi Động, nhẹ nhàng ngồi xuống bồ đoàn kia, đồng thời vụng trộm đánh giá Lương Chi Động đối diện. Theo tướng mạo căn bản nhìn không ra tuổi bao lớn, thần sắc tràn ngập phong độ của người trí thức, có lẽ bình thường nghiên cứu phù thuật, không biết xem bao nhiêu sách, mới có được một thân khí chất hào hoa phong nhã này. Nếu chỉ xem bề ngoài, hắn làm gì giống một tu sĩ, hoàn toàn chính là một vị đại nho.
Trong lòng nghĩ bản thân nếu quả có một vị sư phụ như vậy, đúng thật là không tệ. Hơn nữa bản thân vốn dĩ cũng nhận được truyền thừa chế phù thuật, nếu có thể gia nhập Thiên Phù phong, cũng là tâm nguyện của bản thân. Thông qua sự tình bản thân ở phân viện phong ấn thiên diện yêu kia, bản thân hẳn là ở trong lòng phong chủ Thiên Phù phong rất có phân lượng? Hắn có lẽ sẽ không đuổi mình đến bên trò cười kia đâu.
Lại không ngờ Lương Chi Động mở miệng nói câu đầu tiên, liền khiến cả trái tim Hứa Tử Yên trở nên lạnh lẽo.
“Tử Yên, tu vi ngươi cũng đạt tới tiêu chuẩn thu đồ đệ của Thái Huyền tông, lại có thiên phú chế phù rất tốt, đến bên Lâm Phi Ngu rồi, nhất định có thể được trọng dụng, tốt lắm. Như thế cũng sẽ không trì hoãn việc tu hành của ngươi.”
Nội tâm Hứa Tử Yên lạnh lẽo, trên mặt hiện ra ý cười khổ: “Phong chủ, đệ tử… chỉ muốn một lòng cầu đạo, chẳng lẽ đệ tử không thể ở dưới phong của ngài tu luyện?”
Thần sắc Lương Chi Động thoáng biến hóa một chập, lại lập tức trở nên tự nhiên, phá cười nói: “Tử Yên, có lẽ ngươi nghe được một ít tình huống về Lâm Phi Ngu, ngươi cũng đừng nghĩ chỗ của nàng quá xấu. Ở chỗ nàng nên tu hành thì vẫn có thể tu hành, chỉ là phải bỏ ra một ít thời gian, cùng nàng nghiên cứu chế tạo thuật con rối kia. Hơn nữa ở chỗ nàng tu hành cũng không phải không có ưu việt, tối thiểu đan dược nhận được so với các phong khác nhiều hơn một ít.”
“Đây là vì sao?” Hứa Tử Yên kinh ngạc hỏi.
“Ha ha, ngươi không biết?” Lương Chi Động cười ha hả nói: “Thái Huyền phong trước kia gọi là Bách Thảo phong, là chỗ tu luyện của đệ tử luyện đan Thái Huyền tông. Sau này bởi vì Bách Thảo phong xuất hiện một thiên tài gọi là Lâm Thượng Phong. Chính là tông chủ hiện giờ. Quy củ Thái Huyền tông chúng ta chính là, phong chủ phong nào trở thành tông chủ Thái Huyền tông, tên gọi phong đó liền đổi thành Thái Huyền phong. Mà mất đi vị trí tông chủ thì phong đó lại khôi phục danh hào vốn có.”
“À, đây thật đúng là đầu tường biến ảo đại vương kỳ (*). Xem ra giữa các phong trong Thái Huyền tông cũng đối chọi kịch liệt rồi.” Hứa Tử Yên nghĩ bụng.
(*) Đầu tường biển ảo đại vương kỳ: Ý chỉ cục diện rung chuyển bất an.