Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 251: Chợ trời



Trong lòng Hứa Tử Yên rung động, Lương Chi Động hơi cười nói: “Ngươi vốn xuất thân chế phù sư, tương lai ta nhất định thu ngươi làm chân truyền đệ tử, sau lưng ngươi có toàn bộ Thiên Phù phong duy trì. Chỉ cần ngươi nỗ lực thân cận với Lâm Phi Ngu nắm trong tay cỗ thế lực lớn nhất Bách Thảo phong, tương lai ngươi ở Thái Huyền tông nhất định sẽ có một địa vị. Ngươi còn muốn buông tay cơ duyên trước mắt hay không?”

Hứa Tử Yên nhìn vẻ mặt ôn hòa của Lương Chi Động, biết bản thân đã quấn vào ván cờ giữa cao tầng Thái Huyền tông, tuy rằng bản thân chưa hẳn quan trọng như Lương Chi Động nói, nhưng bây giờ vị trí quân cờ lại vừa vặn thích hợp với mình. Bản thân muốn thoát thân ra ngoài, đó là hoàn toàn không có một tia khả năng. Chỉ có thể đi một bước, tính một bước.

Thấy Hứa Tử Yên cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của bản thân, nội tâm Lương Chi Động vui mừng. Chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, vẫy tay với Hứa Tử Yên nói: “Tử Yên, ngươi lại đây. Lấy ra bản lĩnh của ngươi, chế tác một tấm cửu phẩm phù lục cho bản tông xem.”

Hứa Tử Yên gật đầu, về trình độ chế phù của nàng, hiện giờ Hứa Tử Yên đã không có gì giấu diếm nữa. Những chuyện mình làm ở Trấn Yêu quan, Lương Chi Động đều tận mắt chứng kiến, nàng còn có gì phải che giấu.

Cho nên, Hứa Tử Yên đi tới thư án trước mặt, cầm lấy phù bút Lương Chi Động chuẩn bị vì nàng, vươn tay vuốt phù chỉ trên thư án, bắt đầu chế tác.

Theo Hứa Tử Yên chuyển động phù bút, vẻ mặt Lương Chi Động dần dần chấn kinh, sau đó nghiêm túc đứng dậy. Đợi Hứa Tử Yên chế tác hoàn thành, buông phù bút. Lương Chi Động dùng hai tay cầm lấy tấm cửu phẩm phù lục trên bàn, cẩn thận ngắm nghía, trong mắt phóng thích tia tán thưởng.

Hứa Tử Yên nhìn biểu cảm của Lương Chi Động thấy khó hiểu, thầm nghĩ: “Ngươi đã có thể chế tác tứ phẩm phù bảo, xem ta chế tác một tấm cửu phẩm phù lục thì có gì đáng giật mình?”

Lương Chi Động thở phào nhẹ nhõm thật dài, cầm phù lục trong tay một lần nữa đặt lên bàn, nhìn Hứa Tử Yên chằm chằm, thật lâu sau mới hỏi: “Tử Yên, nghe nói chiêu thức ấy của ngươi là một nữ tu sĩ truyền thụ?”

“Dạ.” Hứa Tử Yên khẽ gật đầu, nội tâm kinh ngạc, không biết Lương Chi Động làm sao có thể đột nhiên hỏi vấn đề này.

Lương Chi Động hâm mộ nhìn Hứa Tử Yên, cảm khái nói: “Tử Yên, nữ tu sĩ cho ngươi cơ duyên thật lớn kia nhất định là một đại tu sĩ của đại tông môn vùng Trung Nguyên nào đó, nói không chừng còn là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Ngươi biết thủ pháp chế phù thuật ngươi học được là gì không?”

Hứa Tử Yên mơ hồ lắc đầu. Lương Chi Động than nhẹ một tiếng nói: “Loại thủ pháp chế phù thuật này, chỉ sợ ở vùng Trung Nguyên cũng không có bao nhiêu người biết. Loại thủ pháp này tên gọi là: động vu cửu thiên chi thượng, tàng vu cửu uyên chi hạ.”

“Động vu cửu thiên chi thượng, tàng vu cửu uyên chi hạ?” Hứa Tử Yên lặp lại.

“Ngươi hiểu rõ ý của hai câu này không?” Lương Chi Động hỏi.

“Dạ không hiểu.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng trả lời.

“Ý hai câu này chính là, ngươi dùng loại thủ pháp ấy chế tạo ra phù lục, một khi phóng thích phù lục loại hình công kích, so với phù lục những người khác chế tạo ra, uy lực mạnh hơn rất nhiều, giống như tác động trên chín tầng trời. Ngoài ra khi ngươi phóng thích phù lục loại hình công kích này, lại như ẩn dưới đáy vực sâu, không ai có thể phát hiện, dù phù lục sư kinh nghiệm dày dặn cũng không thể ngửi được nửa điểm khí tức phù lục.”

Phát hiện ánh mắt Hứa Tử Yên có chút sáng tỏ, Lương Chi Động hơi cười nói: “Tử Yên, ngươi hiểu rõ loại này?”

Hứa Tử Yên gật đầu, lại lập tức lắc đầu. Hứa Tử Yên đúng là có một chút hiểu ra, lại không hoàn toàn hiểu hết, cho nên vẫn hơi mơ mơ màng màng.

Lương Chi Động mỉm cười, thản nhiên nói: “Ví như nói, ngươi dùng loại thủ pháp này chế tác phù lục đi bố trí một cái phù trận, bất kể đối phương dùng tinh thần lực xem xét bao nhiêu lần, đều không thể phát hiện. Lại ví như, Liễm Tức phù nhóm tu sĩ thường xuyên dùng, Liễm Tức phù phổ thông, nếu là một cao thủ chế phù, vẫn có thể ngửi được hơi thở của nó. Song loại thủ pháp chế tác phù lục này của ngươi sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy.”

Nói tới đây, Lương Chi Động nhìn Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới, cười đùa: “Tử Yên, ngươi không có che giấu tu vi chứ?”

Trái tim Hứa Tử Yên giật thót, vội vàng nói: “Làm sao có thể? Tử Yên hận tu vi bây giờ không phải là Trúc Cơ kỳ, để trở thành chân truyền đệ tử của ngài.”

“Ha ha ha…” Lương Chi Động thoải mái phá lên cười.

Đợi tiếng cười tan mất, thần sắc Lương Chi Động dần dần nghiêm túc, trong mắt lóe lên một tia do dự. Lương Chi Động là một người đắm chìm vào chế phù thuật, hắn thật muốn có được thủ pháp chế phù kia của Hứa Tử Yên. Nhưng làm người đứng đầu một phong, không chỉ không giữ được thân phận nội môn ngân bài đệ tử của người ta, thì sao còn không biết xấu hổ yêu cầu đối phương giao loại thủ pháp chế phù này? Huống chi tu sĩ biết loại thủ pháp này nhất định là đại tu sĩ của đại tông môn vùng Trung Nguyên. Không biết thời điểm đại tu sĩ kia truyền cho Hứa Tử Yên, có yêu cầu gì không. Trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng nhịn không được cám dỗ trong lòng, Lương Chi Động vẫn mặt dạn mày dày, thử hỏi: “Tử Yên, loại thủ pháp này chế phù này của ngươi, không biết liệu có thể truyền thụ hay không?”

Hứa Tử Yên bỗng chốc hoảng hốt. Truyền thụ? Hứa Tử Yên đương nhiên không chịu, tối thiểu hiện tại không thể. Nếu truyền thụ thủ pháp này cho Lương Chi Động, để hắn học xong rồi, một khi nhìn ra bản thân mang theo Liễm Tức phù, che giấu tu vi, kia không tự tìm phiền toái sao?

Vì thế, Hứa Tử Yên lập tức nhẹ nhàng lắc đầu.

Nét mặt Lương Chi Động thất vọng một trận.

Thấy biểu cảm thất vọng trên mặt Lương Chi Động, Hứa Tử Yên thầm nghĩ: “Xem ra Lương Chi Động không biết thủ pháp này, hơn nữa vô cùng muốn học nó. Kỳ thực truyền thủ pháp này cho hắn cũng chẳng có gì, chính là trước mắt bản thân che giấu tu vi, lại vạn lần không thể truyền thụ cho hắn. Nếu bản thân đáp ứng truyền thụ cho hắn, sau đó lập thành một cái kỳ hạn trong khả năng, kể từ đó, trong kỳ hạn này, Lương Chi Động nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ mình, mình vô tình trung lại nhiều thêm một cái ô dù. Chỉ là mình phải mất bao lâu mới không cần thiết che giấu tu vi bản thân đây? Mười năm? Năm mươi năm? Hay là trăm năm?”

Thoáng suy nghĩ chốc lát, Hứa Tử Yên nói với Lương Chi Động: “Phong chủ, công pháp này hiện tại không thể truyền thụ ra ngoài.”

“Có ý gì?” Vẻ mặt Lương Chi Động chấn động, gấp giọng hỏi.

“Thời điểm nữ tiên truyền thụ công pháp cho ta, đã từng nói với ta, sau trăm tuổi, bảo ta đi Trung Nguyên tìm nàng. Nếu nàng nhận thấy ta tu luyện thành công, không có cô phụ kỳ vọng của nàng, nàng liền cho phép ta truyền thụ công pháp ra ngoài. Nếu Tử Yên ngu dốt, không đạt tới yêu cầu của nữ tiên, một thân bản sự này chỉ còn nước theo Tử Yên tương lai cùng bụi phi yên diệt.”

“Trăm năm sao? Thời gian cũng không dài lắm, bản tông đợi vậy. Tử Yên, sau trăm tuổi, ngàn vạn lần chớ quên truyền thụ thủ pháp kia của ngươi cho ta.”

“Nhất định.” Hứa Tử Yên nghiêm túc gật đầu.

Liễu Nhất Thanh lưu lại Thiên Phù phong, Hứa Tử Yên rời khỏi Thái Huyền tông một mình, bước vào phường thị. Quay đầu liếc nhìn Thái Huyền tông phía sau, rốt cuộc không có cảm giác tiên gia tiêu dao lúc trước nữa, ngược lại cảm thấy giống như mãnh thú luôn há rộng miệng, sắp sửa cắn nuốt bản thân.

Quay đầu, không xem Thái Huyền tông kia nữa. Mặc cho ánh mặt trời ngày hè chiếu vào trên người, thân thể cùng tâm linh mới cảm giác được một chút ấm áp. Về tới phường thị, Hứa Tử Yên rối rắm buồn bực như trước. bèn đi bộ chung quanh phường thị. Thông qua ngày hôm qua Liễu Nhất Thanh giới thiệu cho nàng, Hứa Tử Yên biết tại phường thị này, ngoại trừ cửa hàng thương gia chính quy, ở phía tây phường thị còn có một cái chợ trời. Nơi đó là địa phương một số tán tu hoặc các đệ tử tông môn mua bán lâm thời.

Hứa Tử Yên tìm một chỗ, tùy tiện ăn chút đồ, rồi đi thẳng tới phường thị phía tây. Ngày hôm qua Liễu Nhất Thanh dẫn theo nàng xem qua một vài cửa hàng chính quy, nơi đó tốt thì tốt, song lại quá quý. Cho nên, Hứa Tử Yên lóe suy nghĩ muốn đi chợ trời kia trước.

Một đường hỏi thăm đi thẳng về phương tây, rốt cuộc ở sau một canh giờ, Hứa Tử Yên đi tới cái chợ trời kia.

Vừa lọt vào tầm mắt, Hứa Tử Yên phút chốc kinh ngạc. Chợ trời rộng lớn, cả chợ rộn ràng nhộn nhịp, xem ra tu sĩ ôm tâm tư giống Hứa Tử Yên thật đúng là không ít.

Kỳ thực, ở tu tiên giới không tốt đẹp giống tưởng tượng của người thế tục giới. Tương tự thế tục giới, tại tu tiên giới cũng là người giàu ít, người nghèo đông. Chính các đệ tử tông môn, đại đa số đều thật nghèo khó, cho nên cái chợ trời này liền phá lệ thịnh vượng.

Hơn nữa theo thanh danh phường thị Thái Huyền tông càng truyền càng xa, hiện giờ đã không chỉ có tu sĩ tu tiên giới phương bắc đến nơi đây mua bán, mà cả vài tu sĩ ngoài phương bắc cũng sẽ đến nơi đây. Cho nên cái chợ trời này càng thêm phồn thịnh.

Hứa Tử Yên vừa đi vừa xem xét, thật sự cái gì cũng có bán. Hứa Tử Yên lần lượt xem qua từ một ít phù lục, pháp khí, bí tịch, các loại nguyên liệu, đến các loại đồ vật kỳ lạ cổ quái. Ban đầu còn cầm lấy, cẩn thận ngắm nghía một phen, đặc biệt là một ít bí tịch, nhưng rất nhanh Hứa Tử Yên liền mất đi hứng thú. Đừng nói Hứa Tử Yên căn bản không xem phù lục này vào mắt, đến pháp khí cũng đều là mặt hàng cấp bậc thấp. Còn đồ vật có cấp bậc hơi cao một tí, không phải thật quý, thì đã tàn tạ. Về phần cái gọi là bí tịch, lại càng đáng chê cười. Hứa Tử Yên có truyền thừa hoàn chỉnh, sao có thể để mắt tới?

Cứ như vậy đi một chút ngừng một chút, đột nhiên một cây thảo dược đập vào tầm mắt Hứa Tử Yên. Thì ra Hứa Tử Yên bất tri bất giác đi tới nơi tập trung buôn bán thảo dược của chợ trời. Hứa Tử Yên chợt lóe suy nghĩ trong đầu, nhớ tới lúc trước bản thân ở Lang Gia trấn muốn tìm tám vị thảo dược luyện chế An Hồn đan kia, ngay cả một thứ cũng không tìm được. Hiện giờ đi tới phường thị tu tiên giới, nơi này hẳn sẽ có đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.