Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 263: Nhẫn trữ vật



Hứa Tử Yên nghe xong, thầm nghĩ tu tiên giới quả nhiên càng thêm phức tạp. Đột nhiên trong đầu chợt động, ngẩng đầu nhìn Lâm Phi Ngu hỏi: “Phi Ngu sư tỷ, sự tình phong ấn Thiên Diện yêu lớn như vậy, lúc trước chẳng phải thông báo tông chủ muốn rút toàn bộ lực lượng tông môn ở bên ngoài về sao, tông môn lại làm thế nào giải thích?”

“Đương nhiên là nói cuối cùng phong chủ Thiên Phù phong phong ấn Thiên Diện yêu.” Nói tới đây, Lâm Phi Ngu nhìn Hứa Tử Yên thật sâu: “Muội là một kỳ tài chế phù, kể cả phong chủ Thiên Phù phong cũng thừa nhận, nhưng tu vi muội lại quá thấp. Nếu bại lộ tình huống của muội, ngược lại bất lợi cho muội. Phụ thân ta muốn bảo vệ muội, lại không tính bảo vệ muội ở nội môn, trở thành một đóa hoa trong nhà kính chưa từng trải qua mưa gió, cho nên liền theo ý mấy phong kia, cho muội trưởng thành ở ngoại môn. Song cũng sợ muội bị hại, cho nên lại an bày muội đến bên cạnh ta, như vậy người bên cạnh ta có thể bảo vệ muội.”

Hứa Tử Yên lắc lắc đầu, nàng bị chuyện quá sức phức tạp này khiến cho có chút đau đầu. Dứt khoát không suy nghĩ nữa, dù sao xe đến trước núi ắt có đường, nghĩ nhiều vậy làm chi, không bằng biết rõ một ít quy củ ngoại môn còn hơn. Vì thế, điều chỉnh ý nghĩ bản thân, Hứa Tử Yên tiếp tục hỏi: “Phi Ngu sư tỷ, nếu không thông qua khảo hạch thì làm sao đây?”

“Trước tiên nói thông qua đi.” Lâm Phi Ngu uống một hớp nước, rồi mới giải thích: “Đệ tử thông qua khảo hạch, sẽ một lần nữa phân phối chỗ ở, thời điểm ấy sẽ phân đến hai người một viện. Muội sẽ luôn ở chỗ này cho đến khi tu vi đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười. Khi đó, muội sẽ trở thành ngoại môn tinh anh đệ tử, được phát đồng bài thân phận. Sau đó phân cho muội một viện tu luyện riêng, luôn đợi đến khi muội đột phá Trúc Cơ kỳ tiến vào nội môn.

Mà những đệ tử năm thứ nhất không thông qua khảo hạch, sẽ bị phân đến một vài nơi ngoại môn đi làm tạp dịch, ví như phòng củi, phòng bếp vân vân…. Đợi đến khi có thể đạt tới tiêu chuẩn khảo hạch, mới có thể rời khỏi nơi đó.”

“Nếu đều đạt tới tiêu chuẩn khảo hạch, há chẳng phải không có người làm công tác tạp dịch?”

“Nếu thật sự xuất hiện loại tình huống này, chỉ còn nước dùng đệ tử tu vi thấp nhất đi làm tạp dịch.” Nói tới đây, Lâm Phi Ngu nhăn nhó nói: “Hứa sư muội, tu vi muội thật là quá thấp. Chỉ sợ xét trong toàn bộ ngoại môn cũng là thấp nhất. Dù sao muội không cần phải đi học chế phù thuật nữa, một năm tương lai muội vẫn nên cố gắng tu luyện đi, tăng tu vi của mình lên. Bằng không, sớm muộn gì cũng là phiền toái.”

“Ừm.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt Hứa Tử Yên đánh giá mọi nơi, nhẹ giọng hỏi: “Phi Ngu sư tỷ, về sau chúng ta liền ở trong này nghiên cứu chế tạo con rối sao? Nếu là như vậy, có gì khác ta ở nội môn tu luyện? Vậy các phong chủ có đồng ý không?”

“Đương nhiên không phải ở trong này.” Lâm Phi Ngu khẽ cười đáp: “Ở cách tông môn ước chừng một ngày lộ trình, có một tòa Đình Lam sơn mạch, nơi đó có mấy cái mạch khoáng, là sản nghiệp của Thái Huyền tông chúng ta, nơi đó sản xuất các loại quặng vừa vặn có thể dùng cho chế tác con rối, hơn nữa nơi đó còn có một hỏa mạch, chúng ta liền đi vào trong đó. Chỉ là…” Nói tới đây, Lâm Phi Ngu khẽ cau mày: “Chỉ là linh khí nơi đó kém hơn tông môn rất nhiều, chỉ sợ sẽ chậm trễ muội tu luyện. Nhưng muội cũng không cần sợ, khi rời đi, ta sẽ xin phụ thân nhiều đan dược chút, như vậy có thể bù lại số linh khí không đủ.”

Hứa Tử Yên nghe xong cũng chẳng thất vọng. Một phương diện chính nàng còn có rất nhiều đan dược, về phương diện khác tu vi cùng trình độ chế tác phù lục của nàng, hoàn toàn có thể bố trí ra một cái thượng phẩm Tụ Linh trận, tin chắc không kém hơn linh khí tông môn là bao. Nói không chừng độ dày linh khí còn vượt qua tông môn. Ngặt nỗi, như vậy bản thân cần có một địa phương ở một mình, để tránh rất nhiều bí mật của mình bị người khác phát hiện. Vì thế, thần sắc có chút ngượng ngùng hỏi: “Phi Ngu sư tỷ, ta tại Đình Lam sơn mạch kia có thể có một viện riêng của mình không?”

“Đương nhiên có thể, nơi đó cái khác không có, duy nhất chính là chỗ ở rộng. Nếu muội không thích ở trong viện, muội thậm chí có thể tìm một địa điểm tốt, mở một cái động phủ, cũng không có ai quản muội.”

“Là thế à.” Hứa Tử Yên gật đầu yên tâm.

Lâm Phi Ngu từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Hứa Tử Yên: “Trong đây ghi chép thuật con rối, muội cầm xem trước. Còn bảy ngày nữa chính là đại điển nhập môn, bảy ngày này muội cứ ở phường thị trước, bảy ngày sau ta sẽ bảo Vưu Nguyệt trưởng lão đi đón muội. Chờ muội tham gia xong đại điển nhập môn. Trước tiên ở ngoại môn sống thử một tháng đi, dù sao nơi đó là địa phương tương lai muội phải ở rất lâu. Làm quen một chút hoàn cảnh ngoại môn và đồng môn cũng tốt, một tháng sau, chúng ta sẽ rời khỏi tông môn đi Đình Lam sơn mạch. Chúng ta ở đấy nghỉ ngơi mười tháng, sau đó muội lại trở về tông môn, chờ đợi khảo hạch.”

“Dạ vâng, tất cả nghe theo Phi Ngu sư tỷ an bày.”

Cho tới bây giờ, Hứa Tử Yên đã hoàn toàn yên tâm về sau ở chung với Lâm Phi Ngu. Nàng phát hiện Lâm Phi Ngu vẫn hết sức thấu tình đạt lý, cũng không ương ngạnh. Ngày đó hành vi ở chợ trời nói vậy nhất định là chính nghĩa quá thừa tạo thành.

Rời khỏi Thái Huyền tông, bị Vưu Nguyệt một đường đuổi về Thiên Phù điếm ở phường thị. Trở lại Thiên Phù điếm, Hứa Tử Yên cùng Vưu Nguyệt cáo biệt xong, ngồi trong phòng suy nghĩ, bảy ngày tới bản thân thật đúng không có việc gì làm. Hiện giờ mình còn chưa trở thành đệ tử Thái Huyền tông chân chính, chắc chắn Vô Danh tiền bối biết đại điển nhập môn là bảy ngày sau, dù hiện tại mình đi chỗ hắn, hắn cũng sẽ không dạy mình cái gì.

Hửm? Không đúng, Vô Danh tiền bối vì sao phải đợi bản thân trở thành đệ tử Thái Huyền tông mới bằng lòng dạy mình, chẳng lẽ hắn vốn là tu sĩ Thái Huyền tông? Hơn nữa dạy là nhất kiếm phá vạn pháp, có khi nào là tu sĩ Vạn Kiếm phong trong Thái Huyền tông? Nhất định là vậy. Hứa Tử Yên âm thầm suy nghĩ, không biết vị tiền bối này vì sao không ở trong tông môn, mà phải cố tình tránh né tại một tiệm chú kiếm tồi tàn ở phường thị.

Lắc lắc đầu, gạt bỏ tư tưởng đi tìm Vô Danh tiền bối, Hứa Tử Yên đứng dậy đóng cửa phòng. Phát hiện ông chủ Thiên Phù điếm vẫn còn vụng trộm quan sát bản thân, cũng không hề để ý tới hắn, đóng luôn cửa sổ, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra mấy tấm phù lục, dán trên cửa phòng và cửa sổ, bố trí hai cái phòng ngự trận pháp, rồi mới thả lỏng nằm lên giường.

Vừa nằm xuống giường, Hứa Tử Yên liền tiến vào Tử Yên không gian, hít thở linh khí nồng đậm, thoải mái nói không nên lời. Thu hạt giống linh mễ vào, Hứa Tử Yên lại giống một nông phu, bắt đầu gieo trồng linh mễ. Vất vả hai canh giờ, mới gieo hết toàn bộ hạt giống. Lại đi dạo trong không gian một lát, rồi mới lưu luyến lui ra.

Từ Tử Yên không gian đi ra, Hứa Tử Yên ngồi dậy khỏi giường, ngẫm nghĩ mấy ngày tới bản thân nên sắp xếp thế nào. Tu luyện? Bảy ngày hình như cũng không tu luyện ra cái gì? Luyện đan? Cũng không được, vậy sẽ tản ra mùi dược, sẽ để cho người khác phát hiện bản thân biết luyện đan. Chế phù? Phù lục trên người mình đã đủ dùng. Ừm? Đúng, không bằng bản thân chế tác một ít phù lục, sau đó bán đi, đổi một ít linh thạch, hoặc là mua một ít dược thảo, tương lai cũng tiện luyện đan.

Hơn nữa Hứa Tử Yên đã quan sát, phù lục bán trong các cửa hàng đại đa số là dưới thất phẩm, bát phẩm và cửu phẩm cực nhỏ. Thất phẩm phù lục cũng đã thật quý giá, cho nên ở các cửa hàng phù lục, bán nhanh nhất cùng tốt nhất chính là ngũ phẩm phù lục. Một tấm ngũ phẩm phù lục có thể bán được mười viên hạ phẩm linh thạch. Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên liền quyết định chế tác ngũ phẩm phù lục.

Liên tiếp sáu ngày, Hứa Tử Yên đều nhốt mình trong phòng chế tác phù lục. Mỗi ngày chế tác khoảng chừng năm canh giờ, rồi đi ra ngoài ăn chút đồ, sau đó tu luyện điều tức. Cứ chế tác như vậy sáu ngày, Hứa Tử Yên tổng cộng chế tác ba nghìn tấm ngũ phẩm phù lục. Vào sáng ngày thứ bảy thì tìm một phù bán ba nghìn tấm phù lục đi. Phù điếm kia cũng rất thành thực, thấy phù lục Hứa Tử Yên chế tác đều là ngũ phẩm phù lục đỉnh, liền trực tiếp nói với Hứa Tử Yên, vốn dĩ ngũ phẩm phù lục bình thường, bọn họ chỉ thu mua tám viên hạ phẩm linh thạch, thế nhưng bởi vì Hứa Tử Yên không chỉ đạt được phẩm cấp ngũ phẩm đỉnh, hơn nữa số lượng khá lớn, liền trực tiếp ra giá mười viên hạ phẩm linh thạch, đồng thời hy vọng được hợp tác dài lâu với Hứa Tử Yên.

Cuối cùng, Hứa Tử Yên cầm ba viên thượng phẩm linh thạch rời khỏi phù điếm, trong lòng không khỏi cười khổ. Bản thân bận rộn sáu ngày chỉ đổi lấy ba viên thượng phẩm linh thạch, có điều vừa nghĩ đến nếu đổi thành hạ phẩm linh thạch, đó chính là ba vạn viên, trong lòng không khỏi lại phấn khởi. Nhưng vừa nhớ đến bản thân từng có được nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy, sau này đều biến mất ở trong Tử Yên không gian một cách khó hiểu thì lại đau lòng một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.