Hứa Tử Yên căn bản không quay đầu đi quan tâm các nàng, làm bộ như không thấy các nàng. Lập tức đi vào phòng mình, trở tay đóng cửa, sau đó đi tới giường ngồi xuống.
Vẻ mặt ba người ngoài cửa lập tức cứng đờ, các nàng hoàn toàn không ngờ Hứa Tử Yên căn bản không ngó ngàng đến các nàng. Các nàng còn tưởng rằng Hứa Tử Yên nghe âm thanh các nàng phát ra, thế nào cũng sẽ quay đầu xem một cái, sau đó ba người liền hùng hổ bức tới, thậm chí không cần động thủ, Hứa Tử Yên đã phải thành thật chịu thua. Lại chẳng ngờ Hứa Tử Yên ngay cả liếc cũng không thèm liếc lấy một cái, lập tức vào phòng, còn đóng sập cửa cái rầm.
Điều này có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn nữa.
Ba người suýt chút bị hành động của Hứa Tử Yên làm tức đến nổ phổi. Mặt Triệu Dĩnh đỏ lên, thân hình vọt tới cửa phòng Hứa Tử Yên, nhấc chân tính đạp tung cửa phòng. Ngay khi chân nàng ta sắp đụng vào ván cửa, cửa phòng kia đột nhiên mở ra, Triệu Dĩnh đá một cước vào không trung, làm nàng ta lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té lăn trên đất, ngồi bệt mông xuống. Tức giận ngẩng đầu, liền thấy Hứa Tử Yên đang khoanh chân ngồi ở trên giường, gương mặt lộ ra nụ cười châm chọc.
Ba người Triệu Dĩnh đương nhiên thấy rõ ràng vẻ mặt Hứa Tử Yên, thần trí đã hoàn toàn bị Hứa Tử Yên làm tức giận đến mơ hồ. Nhấc chân muốn vọt vào phòng Hứa Tử Yên, trong lòng chỉ nghĩ đến việc phải giáo huấn Hứa Tử Yên một trận, để nàng biết kẻ yếu hẳn nên có thái độ thế nào.
Song còn chưa đợi chân nàng ta nâng lên hạ xuống, đã thấy Hứa Tử Yên khoanh chân ngồi ở trên giường đột nhiên bắt đầu chuyển động. Toàn bộ thân hình kéo thành một đường tàn ảnh, giống như một cơn sóng biển đánh ra. Ba tiếng giòn vang, trên mặt Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn liền cảm thấy nóng bừng đau rát, thân hình không tự chủ được lui về sau.
Nhưng vẫn chưa xong, thân hình Hứa Tử Yên lại giống như sóng biển cấp tốc xoay tròn quanh Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn, giống như từng đợt sóng liên miên không dứt đánh vào ba người, trong khoảng thời gian ngắn, trong sân vang lên tiếng bạt tai liên tiếp.
“Chát chát chát chát chát chát…”
Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn, mỗi người đều cảm giác bản thân giống như rơi vào một đại dương mênh mông vô tận, từng cơn sóng biển không ngừng đánh vào gò má, đánh cho bản thân đau nhức, toàn bộ ý thức đều choáng váng mơ hồ, căn bản không còn lực phản kích. Đây đúng là quyền pháp thuộc tính thủy Hứa Tử Yên vừa mới lĩnh ngộ trong Bảo Khí quyền.
Đại dương mênh mông xung quanh đột nhiên tán đi, thân hình Hứa Tử Yên bay trở về giường, tay vung lên, cửa phòng ‘ầm’ một tiếng đóng lại. Trong viện thân thể Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn mềm nhũn, hôn mê đi. Bộ mặt hiện tại đã sưng phù lên, giống hệt đầu heo.
Trong phòng, khóe miệng Hứa Tử Yên xẹt qua một tia mỉm cười, nội tâm vui vẻ: “Bảo Khí quyền này thật đúng là không tệ, tự tay đánh vào mặt đối phương so với dùng pháp thuật oanh kích còn đã nghiền hơn nhiều, thật là có nhục cảm, chỉ là…”
Hứa Tử Yên hơi nhíu mày suy tư: “Chỉ là Bảo Khí quyền luyện đến cuối cùng, e rằng không phải nện từng quyền lên thịt, mà nện lên người đối phương. Nói vậy, chẳng khác nào rơi xuống một bậc, đâu có gì khác quyền pháp thế tục giới? Vậy kết quả phải làm thế nào?”
Hứa Tử Yên không khỏi rơi vào trầm tư. Có điều cuối cùng vẫn không lĩnh ngộ được nửa điểm, dứt khoát lần lượt đi suy nghĩ bốn loại thuộc tính quyền pháp khác, ít nhiều cũng lĩnh ngộ được chút chút. Thấy thời gian cơm chiều gần đến, Hứa Tử Yên xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này trong viện đã chẳng có ai, Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn đều tránh ở trong phòng mình, không dám ra đây. Có lẽ bị Hứa Tử Yên đánh thành đầu heo, xấu hổ đi ra gặp người. Thà rằng bị đói, cũng không thể dọa người.
Hứa Tử Yên âm thầm cười cười, ngự kiếm bay đi hướng nhà ăn.
Đợi đến buổi tối, Hứa Tử Yên nhớ tới ngọc giản về thuật con rối Lâm Phi Ngu cho nàng, liền lấy từ nhẫn trữ vật ra, đặt trên mi tâm một canh giờ, Hứa Tử Yên thấy nội dung bên trong rộng lớn mới mẻ mà khiếp sợ.
Dựa theo bên trong miêu tả, thuật con rối thật đúng là một môn kỳ công. Nếu mang theo bên mình vài con rối cấp cao, tương lai hành tẩu tu tiên giới, quả thực là một pháp bảo hộ thân tuyệt hảo. Chỉ là Hứa Tử Yên xem thời gian dài như vậy, vẫn không hiểu đâu ra đâu, nàng đối với mấy thứ luyện khí này thật sự là dốt đặc cán mai. Tuy nhiên nàng nhớ lại một ít pháp môn luyện khí ban ngày đã đọc ở tầng ba tàng thư các, tựa hồ tìm được một ít pháp môn. Ngồi ở trên giường suy ngẫm: Thôi vẫn nên đợi đến chỗ Lâm Phi Ngu, thỉnh giáo nàng ấy một phen rồi tính sau.
Yên lòng, Hứa Tử Yên lại lấy ra phù lục bày một cái Tụ Linh Trận bắt đầu tu luyện. Một tháng tiếp đến, Hứa Tử Yên ngoại trừ mỗi ngày buổi tối đúng giờ bày ra Tụ Linh Trận tu luyện, thời gian còn lại đều tiêu phí ở công pháp Vạn Pháp phong cùng công pháp Vạn Kiếm phong tại tầng bốn và tầng năm tàng thư lâu.
Hai tầng này khác hẳn ba tầng bên dưới, có rất nhiều pháp thuật và kiếm kỹ căn bản. Lần này, Hứa Tử Yên như lấy được chí bảo, giống hệt đói khát tu luyện. Hiện giờ Hứa Tử Yên nhờ có không gian trong cơ thể bản thân, nên có thể tu luyện bất luận thuộc tính công pháp gì. Chỉ chưa đến một tháng, đời sống Hứa Tử Yên đã cực kỳ phong phú, ngoại trừ Càn Khôn quyết và Bảo Khí quyền còn đang giai đoạn tìm hiểu, thì đã lĩnh ngộ khoảng bảy tám phần tất cả công pháp ngoại môn.
Hơn nữa khi Hứa Tử Yên nghiên cứu tất cả công pháp một lần, nàng dần dần bắt đầu hiểu rõ, các loại công pháp chẳng qua là hình thức khác nhau, chứ bản chất hoàn toàn giống nhau. Đặc biệt khi lĩnh ngộ Thủy Băng quyết, Càn Khôn quyết cùng Bảo Khí quyền càng sâu, cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt.
Hứa Tử Yên tin chắc, từng loại thuộc tính công pháp chẳng qua đều là biểu hiện hình thức của các thuộc tính khác nhau, mà từng thuộc tính lại là biểu tượng cho sự khác biệt của thiên địa pháp tắc, giữa chúng nó nhất định có một điểm chung, đó nên là nguyên điểm thiên đạo. Về phần nguyên điểm kết quả là cái gì, Hứa Tử Yên trước mắt còn chưa biết. Song chỉ cần có phương hướng, Hứa Tử Yên tin chắc, bản thân sẽ có ngày phá giải nguyên điểm thâm ảo kia.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh. Hứa Tử Yên cảm giác được tu vi bản thân đã đến điểm giới hạn đột phá. Nhưng Hứa Tử Yên cũng không dám ở trong này đột phá, dù sao mật độ dao động khi Trúc Cơ kỳ đột phá cùng Luyện Khí kỳ đột phá không giống nhau. Nếu ở trong này đột phá, khó tránh khỏi sẽ bị tu sĩ Thái Huyền tông phát hiện. Cho nên, Hứa Tử Yên luôn áp chế tu vi bản thân, đợi đến Đình Lam sơn mạch rồi lại tìm một chỗ đột phá.
Song song, trong một tháng này, ba người Triệu Dĩnh cũng từ đả kích ban đầu hòa hoãn. Hơn nữa trong đầu các nàng lóe lên một suy nghĩ, ý niệm này càng ngày càng mãnh liệt tựa như hoa nở trên vách đá. Đó là Hứa Tử Yên chính là một con kiến hôi thế tục giới, nàng chỉ thừa dịp ba người mình không chú ý, dùng công phu thế tục giới ti tiện đánh ngất ba người các nàng. Nếu như các nàng có thể cẩn thận một chút kết quả sẽ hoàn toàn khác. Tưởng tượng thử xem, Hứa Tử Yên muốn đánh trúng ba người mình, nhất định phải tới gần các nàng. Thế nhưng, các nàng đã có chuẩn bị, thì sẽ tiếp tục để Hứa Tử Yên tới gần sao? Đương nhiên các nàng nghĩ rằng, chỉ cần mình từ xa phóng một cái pháp thuật, con kiến hôi thế tục giới thô bỉ kia chưa kịp nhìn, đã bị các nàng đánh cho quỳ rạp trên mặt đất.
Vì vậy, Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn lại bắt đầu lén lút thương lượng, các nàng muốn một lần nữa giáo huấn Hứa Tử Yên. Muốn hoàn trả những điều các nàng phải chịu gấp trăm lần cho Hứa Tử Yên.
Song ngay lúc các nàng cảm thấy bản thân đã sẵn sàng, chuẩn bị động thủ với Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên lại biến mất. Bởi vì một tháng nay, vì tránh cho người ngoại môn phát hiện, một buổi tối, Vưu Nguyệt đi tới chỗ ở Hứa Tử Yên, mang theo Hứa Tử Yên lặng yên không một tiếng động rời khỏi ngoại môn, cùng Lâm Phi Ngu hội họp một chỗ, suốt đêm đi Đình Lam sơn mạch.
Ngự kiếm phi hành một đêm, tới lúc ánh rạng đông từ phía chân trời bừng lên, mọi người mới tới Đình Lam sơn mạch. Vừa mới từ không trung đáp xuống, đã nghe được trên ngọn núi truyền đến một trận tiếng cười to, ngay sau đó một thân ảnh nhẹ nhàng đi lại.
Hứa Tử Yên tập trung quan sát, vậy mà là Trương Kiệt từng hai lần đi Hứa gia giao cho mình lệnh bài thân phận. Đồng thời Trương Kiệt cũng thấy được Hứa Tử Yên đằng sau Lâm Phi Ngu, thần sắc thoáng sửng sốt. Có điều rất nhanh liền khôi phục vẻ tự nhiên, chắp tay nói với Lâm Phi Ngu: “Phi Ngu đến rồi, ta đã vì các ngươi chuẩn bị phòng sẵn, đi nghỉ ngơi một lát đi. Ta sẽ lệnh thủ hạ chuẩn bị yến hội cho mọi người, đón gió tẩy trần vì chư vị.”
Sau yến hội tẩy trần vô cùng náo nhiệt, Hứa Tử Yên đi theo Lâm Phi Ngu về sân viện Trương Kiệt chuẩn bị cho mọi người. Đó là một cái đình viện độc lập, diện tích rất lớn, mấy người Lâm Phi Ngu vào ở, vẫn cứ cảm thấy vắng vẻ. Từng người về phòng mình, nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người tập hợp ở đại sảnh, nghe Lâm Phi Ngu an bày.
Lâm Phi Ngu ngồi ở chủ vị, nhìn Hứa Tử Yên, nhẹ giọng hỏi: “Tử Yên sư muội, thuật con rối ta đưa cho muội, muội đã xem qua chưa?”
“Xem rồi.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng mà xem không hiểu. Ta không hiểu về phương diện luyện khí lắm. Tuy rằng trong một tháng này ta đã xem qua tất cả pháp quyết luyện khí Bảo Khí phong trong tàng thư các một lần, lại vẫn không có hướng dẫn về thuật con rối.”
Lâm Phi Ngu nghe Hứa Tử Yên mấy ngày nay vậy mà vì thuật con rối của bản thân, đi xem từng pháp môn luyện khí của Bảo Khí phong một lần, trong lòng không khỏi có chút cảm động, ánh mắt hơi kích động nói: “Pháp môn chân chính của Bảo Khí phong không có truyền cho phong khác, song những năm gần đây, ta cũng vụng trộm tìm tòi được một số pháp môn Bảo Khí phong, dù không phải pháp môn tinh túy chân chính của Bảo Khí phong, nhưng cũng là thủ pháp luyện khí trung đẳng.” Vừa nói vừa từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ba cái ngọc giản đưa cho Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên tiếp nhận ngọc giản, thu vào nhẫn trữ vật, liền ngồi tại chỗ trầm mặc. Lý Dung Nhi bên cạnh đột nhiên hỏi: “Phi Ngu sư tỷ, tỷ yêu cầu Trương trưởng lão phòng luyện khí chưa? Còn có, nguyên liệu chúng ta chế tác con rối. Không biết Trương trưởng lão có cho chúng ta không, dù sao hắn là đệ tử Thiên Phù phong chứ không thuộc Thái Huyền phong chúng ta.”