Lâm Phi Ngu liền vẫy vẫy tay, cười hì hì nói: “Ta sẽ lập tức đi dặn hắn, thách hắn cũng chẳng dám không cho ta.” Nói tới đây, Lâm Phi Ngu đứng dậy vung tay: “Đi, chúng ta đi tìm một căn phòng lớn làm phòng chế tác.”
Dưới sự lãnh đạo của Lâm Phi Ngu, vài người liền đi xem qua từng căn phòng, cuối cùng chọn một căn lớn nhất coi như làm chỗ để sau này mọi người chế tác con rồi. Chọn xong, Lâm Phi Ngu cùng vài người đi theo từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đống đồ. Hứa Tử Yên tập trung nhìn vào, thì ra là các nàng đem hết những vật ở phòng chế tác trên Thái Huyền phong qua đây. Có con rối trước đây các nàng chế tác, còn có các loại công cụ. Một đám người liền vội vàng sắp xếp con rối và công cụ, nhiều người lực lớn, chỉ chốc lát sau, đã thu dọn thỏa đáng.
Lâm Phi Ngu đứng giữa phòng, thỏa mãn ngắm mọi thứ xung quanh. Sau đó hưng phấn vung tay lên, lớn tiếng hô: “Từ giờ trở đi, nơi này sẽ là căn cứ của chúng ta. Chúng ta phải ở nơi này, chế tạo ra con rối nổi tiếng thiên hạ.”
“Đúng, uy danh chúng ta phải từ nơi này truyền khắp thiên hạ.”
“Phi Ngu sư tỷ danh chấn Thái Huyền tông.”
“Phi Ngu sư tỷ danh chấn tu tiên giới.”
Hứa Tử Yên nhìn nhóm người trước mắt, trong lòng không khỏi cười khổ: “Tính tình Lâm Phi Ngu này kiên trì thật, lãng phí nhiều năm lại vẫn duy trì một tấm lòng vĩnh viễn không từ bỏ, nhưng nhóm bạn của nàng, mấy kẻ vỗ mông ngựa này, người như vậy sẽ hữu dụng sao?”
“Phi Ngu sư tỷ.” Lý Dung Nhi đột nhiên nói thêm: “Chỉ sợ vài ngày sau, tông chủ sẽ phái truyền công trưởng lão đến chỗ tỷ, giám sát tỷ tu luyện. Chúng ta mỗi ngày cũng không còn bao nhiêu thời gian chế tác con rối.”
Tông chủ Thái Huyền tông Lâm Thượng Phong tuy rằng duy trì Lâm Phi Ngu nghiên cứu thuật con rối, nhưng cũng không muốn Lâm Phi Ngu chậm trễ tu luyện. Dù sao trong lòng Lâm Thượng Phong, cảm thấy đối với một tu sĩ tu vi mới là quan trọng nhất. Hơn nữa tư chất Lâm Phi Ngu tốt hơn ca ca nàng Lâm Phi Dạ một ít, Lâm Thượng Phong cũng càng coi trọng Lâm Phi Ngu hơn.
Cho nên hắn liền phái hai trưởng lão đáng tin luôn luôn đi theo bên cạnh Lâm Phi Ngu, truyền thụ và giám sát Lâm Phi Ngu tu luyện. Trong lòng hai người này chỉ có mình tông chủ, hết sức nghiêm khắc với Lâm Phi Ngu, mỗi ngày bắt Lâm Phi Ngu tu luyện bốn canh giờ, thời gian còn lại mới để Lâm Phi Ngu nghiên cứu thuật con rối kia. Điều này làm cho Lâm Phi Ngu một lòng đắm chìm trong thuật con rối cực kỳ đau đầu.
Thế nhưng, Hứa Tử Yên nghe thế nội tâm lại vui mừng quá đỗi. Kể từ đó, chẳng phải bản thân sẽ có thời gian tu luyện nhất định? Một ngày tu luyện bốn canh giờ đối với bản thân cũng đủ dùng, nàng có đan dược, hơn nữa lại có thể bố trí một cái Tụ Linh trận. Dù chỉ bốn canh giờ, hiệu quả cũng vượt xa người khác.
Tuy nhiên bí mật của mình không thể để cho đám người Lâm Phi Ngu biết, ngày hôm qua khi nàng vừa đến Đình Lam sơn mạch, đã quan sát đại khái, phát hiện Đình Lam sơn mạch này vô cùng rộng lớn, nghĩ tới bản thân nếu có thể tìm một chỗ, bản thân mở cái động phủ tu luyện một mình, liền giải quyết hết thảy vấn đề. Nghĩ đến đây, bèn nói với Lâm Phi Ngu: “Phi Ngu sư tỷ, ta thấy Đình Lam sơn mạch này rất rộng, hẳn là có nơi linh khí nồng đậm. Ta muốn một mình tìm một chỗ, mở một cái động phủ tu luyện. Phi Ngu sư tỷ cũng biết đấy, giờ tu vi của ta là thấp nhất Thái Huyền tông. Nếu ta có thể mau chóng tăng tu vi, cũng sẽ trợ giúp Phi Ngu sư tỷ càng nhiều một ít.”
Nói tới đây, nhìn vẻ mặt Lâm Phi Ngu mặt lộ ra thần sắc trầm ngâm, bèn vội vàng nói: “Đương nhiên, thời gian Phi Ngu sư tỷ quy định chế tác con rối, ta nhất định sẽ đến đây.”
Lý Dung Nhi nói: “Tử Yên sư muội, chẳng lẽ ở cùng chúng ta, muội không thể tu luyện?”
Hứa Tử Yên đáp lời: “Cũng không phải, chỉ là ta quen tu luyện một mình. Huống hồ ta muốn tìm nơi có linh khí nồng đậm hơn nơi này, cũng tiện mau chóng đề cao tu vi.”
Lâm Phi Ngu phất phất tay, đánh gãy lời Lý Dung Nhi tính nói: “Tử Yên sư muội, một mình muội tu luyện cũng không hề gì, nhưng ở cùng chúng ta, còn có thể được tiền bối chỉ điểm, chuyện này đối với muội mà nói chỉ có thể gặp không thể cầu.”
Đầu óc Hứa Tử Yên không khỏi khẽ động, trên mặt hiện lên nét chua xót: “Phi Ngu sư tỷ, các người đều là tu vi Trúc Cơ kỳ, đương nhiên có thể lĩnh ngộ hai vị tiền bối truyền thụ, tỷ cảm thấy một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu như ta, hai vị trưởng bối sẽ chỉ điểm cho ta ư?”
Lâm Phi Ngu nghe xong sửng sốt, tiếp đó trên mặt cũng cười khổ nói: “Tử Yên sư muội, muội lo lắng cũng có đạo lý. Ta đoán hai vị trưởng lão là khinh thường chỉ điểm muội. Tuy nhiên, có thể nghe trước pháp môn tu luyện Trúc Cơ kỳ một chút cũng có lợi cho muội.”
Hứa Tử Yên nghe ra, Lâm Phi Ngu không phải rất muốn cho mình ra ngoài tu luyện một mình, hơn nữa tuy rằng không quá cảm thấy hứng thú với tu luyện, song vẫn thật tôn sùng trình độ của hai trưởng lão truyền thụ kia. Có thể nói ra những lời này, cũng là vì muốn tốt cho bản thân. Ngặt nỗi mình cùng tu luyện với các nàng, sẽ có rất nhiều điều không tiện. Ví như thời điểm đột phá, sẽ bại lộ tu vi bản thân. Cho nên vẫn kiên trì nói: “Ta có thể đi dự thính lúc bọn họ giảng bài một lần, nếu có thể nghe hiểu được, cứ tới thời gian bọn họ giảng bài ta lại đến dự thính, nếu nghe không hiểu, vậy cũng là chậm trễ thời gian của ta.”
Lâm Phi Ngu cúi đầu suy nghĩ một lát, nghĩ đến tu vi Hứa Tử Yên quả thực quá thấp, nếu nàng có thể tìm được một nơi tu luyện linh khí tương đối nồng đậm, bản thân cũng không thể ngăn cản nàng, làm trễ nải tiền đồ của người ta. Huống chi về sau còn phải dựa vào chế phù thuật của Hứa Tử Yên, vậy càng không nên cự tuyệt Hứa Tử Yên, bèn nhẹ giọng nói: “Tử Yên sư muội, đừng nên tìm quá xa, để tránh không an toàn.”
Thấy Lâm Phi Ngu rốt cuộc đáp ứng, Hứa Tử Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt biểu hiện ý cảm kích nói: “Phi Ngu sư tỷ, tỷ yên tâm, ta không có tìm quá xa. Huống chi chế phù thuật của ta tỷ cũng biết, ta sẽ ở động phủ bố trí một cái phù trận, người bình thường căn bản không thể tổn hại đến ta.”
Hứa Tử Yên sở dĩ nói ra việc bố trí phù trận, là muốn bố trí mai phục trước đó. Chỗ ở của bản thân nhất định phải bố trí phù trận, như vậy có thể ngăn cách bản thân với ngoại giới, cũng không để người khác phát hiện bí mật của mình. Vốn dĩ Hứa Tử Yên còn đang suy nghĩ tìm lý do đi bố trí phù trận, thật không ngờ Lâm Phi Ngu lại đưa cho bản thân một cái cớ, bèn vội vàng lấy ra dùng.
Lâm Phi Ngu sao có thể đoán ra tính toán trong đầu Hứa Tử Yên, nghe Hứa Tử Yên nói, ngược lại yên tâm, vung tay lên dứt khoát nói: “Vậy mấy ngày nay muội đi tìm chỗ đi. Nhưng đừng quên nghiên cứu ba cái ngọc giản ta đưa cho muội.”
“Dạ, Phi Ngu sư tỷ, ta nhất định sẽ cẩn thận nghiên cứu.”
Lâm Phi Ngu đứng dậy, thần sắc tràn ngập vui mừng nói: “Chúng ta rốt cuộc rời khỏi Thái Huyền tông, không cần cả ngày bị phụ thân giám sát. Từ hôm nay trở đi, nơi này sẽ là thiên đường của chúng ta.”
Ánh mắt đảo qua trên người tất cả, ngữ khí vui mừng: “Vưu trưởng lão, Lý Dung Nhi, Hà Thanh Thanh, Triệu Xuân Lệ, Mã Như Nguyệt, Phượng Minh Lâm, La Hương Nhi, Tề Phi Phi. Chúng ta hiện tại hãy cùng nhau đi tìm Trương Kiệt trưởng lão đòi một căn phòng luyện khí và nguyên liệu luyện chế con rối.”
Hứa Tử Yên nghe Lâm Phi Ngu gọi tên từng người trong đại sảnh, ánh mắt cũng nhìn theo. Đêm qua trên đường đến Đình Lam sơn mạch, Hứa Tử Yên đã lén dùng mắt Côn Bằng quan sát tu vi những người này. Ngoại trừ Vưu Nguyệt lớn tuổi là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười, bảy người còn lại đều là Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư đến tầng thứ sáu. Có lẽ đều là những đệ tử ở trong mắt tông chủ Lâm Thượng Phong không có khả năng đột phá Kết Đan kỳ, mới phái đến cạnh Lâm Phi Ngu cùng nàng nghiên cứu chế tạo thuật con rối.
Nghĩ đến bản thân về sau phải ở cùng những người này, Hứa Tử Yên biết, bất kể bản thân có đồng ý hay không, trong mắt người ngoài, vận mệnh của mình đã buộc chung với các nàng. Nói trắng ra là, bản thân đã gia nhập đoàn thể này. Kể từ đó, bản thân thật phải cùng những người này tạo dựng mối quan hệ tốt. Tối thiểu cũng phải dung nhập cái đoàn thể này.
Thấy bộ dạng tung tăng nhảy nhót của Lâm Phi ngu, nghĩ đến tính ra thái độ Lâm Phi Ngu đối với mình cũng khá tốt, Hứa Tử Yên liền thầm nghĩ, mình đành cố gắng trợ giúp nàng vậy. Huống hồ Hứa Tử Yên cũng hiểu được, thuật con rối cũng không phải bàng môn tả đạo gì, nếu thật sự có thể nghiên cứu chế tạo ra, song song trợ giúp Lâm Phi Ngu, mình cũng có thể gia tăng một ít chiến lực. Cứ mãi đắm chìm vào tu vi chưa hẳn đã đúng, bằng không còn cần pháp bảo làm gì. Phải biết rằng tại tu tiên giới, pháp bảo luôn được đặt ở vị trí cực kỳ quan trọng. Mức độ quan trọng cũng không thấp hơn tu vi của chính tu sĩ, bằng không làm sao lại phát sinh nhiều kiện pháp bảo xuất thế, dẫn phát đông đảo tu sĩ tranh đoạt tàn khốc như vậy.
Đồng thời, trong lòng Hứa Tử Yên cũng băn khoăn, bản thân một khi giúp đỡ Lâm Phi Ngu nghiên cứu chế tạo ra con rối, nàng ấy tương lai có khi nào dựa vào lực lượng con rối, trở thành phong chủ Bách Thảo phong, sau đó đem Bách Thảo phong biến thành Khôi Lỗi phong (*) luôn không. Trong đầu Hứa Tử Yên xuất hiện một hình ảnh, Lâm Phi Ngu đứng trên đỉnh, bàn tay to vung lên, ngàn vạn con rối chen chúc mà ra, phủ kín khắp núi, đánh cho tu sĩ phương bắc hoa rơi nước chảy. Ngẫm nghĩ, chính Hứa Tử Yên còn cảm thấy buồn cười, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười.
(*) Khôi lỗi: Con rối.
Hứa Tử Yên theo các nàng như ong vỡ tổ đi tìm Trương Kiệt, từ chỗ Trương Kiệt vơ vét một đống nguyên liệu, vài người lại phấn chấn trở về. Một hồi về đến chỗ ở, Lâm Phi Ngu liền hô to gọi nhỏ bảo mọi người bắt đầu cùng nàng xây dựng nghiệp lớn nghiên cứu chế tạo con rối. Mà Hứa Tử Yên thì cáo từ Lâm Phi Ngu, đi tìm động phủ nàng vừa ý.
Mới ra khỏi viện, đã thấy được Trương Kiệt ở cách đó không xa nhìn bản thân. Xem ra chính là cố ý ở nơi đó chờ mình, đợi Hứa Tử Yên đi đến trước mặt, Trương Kiệt mới chắp tay nói: “Tử Yên, vốn định đến thăm ngươi, thật không ngờ lại ở trong này gặp ngươi.”
Hứa Tử Yên liền cười khổ nói: “Trương trưởng lão là muốn hỏi ta, vì sao không có lưu lại Thiên Phù phong, mà ở cùng Phi Ngu sư tỷ phải không.”