Vì vậy, Hứa Tử Yên lẳng lặng ngồi trong sơn động, cân nhắc nhiều lần, mới lấy ra một cái ngọc giản rỗng đặt lên mi tâm, đem sáu thức rèn đúc thuộc tính thủy tổng kết ra truyền vào. Tháo ngọc giản kia ra khỏi mi tâm, sau đó thu vào nhẫn trữ vật. Hứa Tử Yên bắt đầu tự hỏi một vấn đề, đó chính là chỉ có mỗi thủ pháp rèn thuộc tính thủy thì không chế tác được con rối. Tối thiểu cũng cần thủy pháp rèn thuộc tính kim và thuộc tính thổ, thế nhưng nếu như ngày mai mình bắt đầu nghiên cứu chế tạo pháp quyết hai thuộc tính kia, vậy phải làm thế nào giải thích rõ với đám người Lâm Phi Ngu. Lẽ nào nói cho các nàng mình không bị ràng buộc các loại thuộc tính? Vậy chẳng phải bại lộ bí mật của mình.
Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên nhíu chặt mày. Bởi nàng nhớ tới nếu vì bản thân có không gian trong cơ thể, có thể không màng đến bất cứ thuộc tính gì, như vậy bản thân đương nhiên có thể lĩnh ngộ các loại thuộc tính pháp thuật. Tương lai nếu bản thân phóng ra pháp thuật thuộc tính khác, chẳng phải sẽ bại lộ bí mật bản thân, rất khó để giải thích?
Hứa Tử Yên đột nhiên lóe suy nghĩ, nhớ tới Lâm Phi Ngu từng nói. Lúc trước Thái Huyền tông cũng từng hao tổn nhiều công sức đi tìm người có ngũ thuộc tính linh căn, mà trong cơ thể mình có không gian, lại lĩnh ngộ Càn Khôn bí quyết. Theo như Càn Khôn bí quyết, linh căn chỉ là biểu tượng, bản chất kỳ thực tương đồng. Thế liệu mình có thể tạo ra một biểu tượng ngũ thuộc tính linh căn? Phải biết rằng Hứa Tử Yên bởi vì trực tiếp trở thành ngoại môn đệ tử Thái Huyền tông, cũng không có chân chính tham gia Thái Huyền tông trắc thí khảo hạch, cho nên không ai biết Hứa Tử Yên rốt cuộc là thuộc tính linh căn gì. Mà trên dưới Thái Huyền tông, cũng đều quên mất vấn đề này. Chỉ cần Hứa Tử Yên có thể thành công mô phỏng ra một biểu tượng ngũ thuộc tính linh căn, thật đúng là một biện pháp tuyệt hảo giải quyết những vấn đề về sau.
Định ra phương hướng xong, Hứa Tử Yên bắt đầu một lần nữa lĩnh ngộ Càn Khôn quyết, mãi cho đến rạng sáng, Hứa Tử Yên rốt cuộc lý giải Càn Khôn quyết càng sâu, giúp nàng từ cảnh giới xem núi là núi, xem nước là nước, thăng lên tới cảnh giới xem núi không ra núi, xem nước không ra nước, chạm đến nguồn gốc thực chất.
Lĩnh ngộ cảnh giới này, Hứa Tử Yên đương nhiên có thể dễ dàng tạo ra một cái ngũ thuộc tính linh căn đồng đều. Đợi mọi thứ hoàn thành xong, Hứa Tử Yên mới lười biếng duỗi lưng, từ trên đất đứng dậy, đi ra sơn động. Ngự kiếm bay lại chỗ Lâm Phi Ngu. Vừa ở không trung ngự kiếm bay đi, vừa suy tư về Bảo Khí quyền hệ kim. Nàng hôm nay chuẩn bị thử lĩnh ngộ sáu thức quyền pháp Bảo Khí quyền thuộc tính kim.
Bay một canh giờ, thời điểm Hứa Tử Yên đáp xuống, trong đầu đã lĩnh ngộ sáu thức Bảo Khí quyền hệ kim được bảy tám phần. Lực lượng hệ kim tinh túy chính là lực công kích sắc bén.
Tiến vào chỗ ở của đám người Lâm Phi Ngu, giao ngọc giản cho Lâm Phi Ngu, rồi ngồi xuống cùng mọi người ăn cơm. Cơm nước xong, Lâm Phi Ngu dẫn theo mọi người kích động đi tới phòng chế tác, đem ngọc giản Hứa Tử Yên cho nàng, phục chế tám phần, cho tám người Vưu Nguyệt mỗi người một phần, bản thân liền dẫn đầu đặt cái ngọc giản kia lên mi tâm. Tám người thấy Lâm Phi Ngu như thế, cũng đều đặt ngọc giản lên mi tâm bắt đầu lĩnh ngộ.
Hứa Tử Yên không để ý đến các nàng, trực tiếp đi tới trước bệ rèn, tự thân châm lò lửa, bỏ vào một thanh thép phôi, rồi đứng ở nơi đó chờ đợi thanh thép phôi kia đạt tới hỏa hầu.
Đợi thép phôi bị nung nóng đến độ lửa nhất định, Hứa Tử Yên vẫy một cái ở hư không, đưa thanh thép phôi kia lên bệ rèn, bắt đầu vừa rèn vừa lĩnh ngộ sự thâm ảo của sáu thức quyền pháp hệ kim. Hứa Tử Yên đương nhiên vẫn bắt đầu lĩnh ngộ từ thức thứ nhất, kế tiếp là thức thứ hai, thức thứ ba, mãi cho đến thức thứ sáu, cuối cùng sáu thức ngang nhau, lại thử hợp nhất sáu thức.
Cuối cùng, mất một buổi sáng, Hứa Tử Yên vẫn không thể hợp nhất sáu thức hệ kim, chỉ đạt tới trình độ bằng hệ thủy. Tiếc nuối buông chùy rèn trong tay, liền nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng thét kinh hãi của Lâm Phi Ngu: “Tử Yên sư muội, muội… vậy mà rèn ra một thanh ngũ phẩm thép tinh thuộc tính kim.”
“Cái gì?” Đám người Vưu Nguyệt quá sợ hãi, không thể tin dừng hết việc trong tay, vây đến bên cạnh Hứa Tử Yên, quan sát thanh thép tinh trên bệ rèn.
Ai nấy đều hít vào một hơi lạnh, ánh mắt nhìn phía Hứa Tử Yên có hơi cổ quái. Cuối cùng, vẫn là Lâm Phi Ngu mở miệng hỏi: “Tử Yên sư muội, chẳng lẽ muội là kim thủy song linh căn?”
“Vậy muội làm sao có thể lần lượt rèn ra hai loại thuộc tính thép tinh?”
“Bởi vì ta là ngũ thuộc tính linh căn.” Vẻ mặt Hứa Tử Yên vẫn thản nhiên như trước.
“Hả, cái gì?” Đầu Lâm Phi Ngu tựa hồ ngừng hoạt động, tiếp đó mới giật mình kinh ngạc hô lên. Cuối cùng lại biến thành đồng tình vô hạn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hứa Tử Yên an ủi: “Tử Yên sư muội, khó trách muội chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy, ngũ thuộc tính linh căn còn được tu tiên giới gọi là phế linh căn, phải luyện mỗi một thuộc tính đến cấp cao nhất, cực không dễ dàng. Cho dù muội tư chất bất phàm, lực lĩnh ngộ siêu mạnh, cũng phải tốn thời gian gấp năm lần người khác. Có điều…”
Trên mặt Lâm Phi Ngu lộ ra một tia mỉm cười hiếm thấy: “Trong số tu sĩ cùng giai, không ai là đối thủ của muội, dù sao năm thuộc tính đều đạt tới cùng cấp bậc, uy lực của nó cũng sẽ gấp năm lần đệ tử cùng giai.”
“Vậy chẳng phải có thể vượt giai khiêu chiến?” Hứa Tử Yên đương nhiên nắm rõ chuyện của mình, thần sắc không chút uể oải, ngược lại mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên có thể vượt giai khiêu chiến, cho nên Tử Yên muội không cần phải uể oải, toàn tâm toàn ý tu luyện, nói không chừng muội sẽ sáng tạo ra huy hoàng của Thái Huyền tông.”
Vưu Nguyệt đứng cạnh bĩu môi: “Vượt giai thì đúng là có thể vượt giai, nhưng chỉ sợ không được bao lâu, đệ tử cùng cảnh giới với ngươi đã vượt xa ngươi, vứt người ra sau. Vả lại ngươi có thể vượt giai thì đủ vượt được mấy giai chứ? Hơn nữa không đột phá nổi Trúc Cơ kỳ, đệ tử Luyện Khí kỳ cũng chỉ có hơn ba trăm năm thọ nguyên. Người khác tu luyện ba trăm năm, đó là ba trăm năm thật, ngươi lại chỉ tương đương một phần năm người khác, cũng chính là sáu mươi năm. Ngươi cảm thấy ngươi có thể đột phá Trúc Cơ kỳ nổi không?”
“Vưu trưởng lão.” Lâm Phi Ngu lạnh mặt quát. Nếu không phải Vưu Nguyệt lớn hơn Lâm Phi Ngu một thế hệ, Lâm Phi Ngu chỉ sợ đã trực tiếp quát lớn.
Nghe được tiếng quát của Lâm Phi Ngu, lại nhìn sắc mặt lạnh như băng của Lâm Phi Ngu, Vưu Nguyệt liền biết điều ngậm miệng lại. Có điều tám người các nàng trao đổi anh mắt, đều toát ra thần sắc vui sướng khi người gặp họa. Một đám thầm nghĩ: “Hứa Tử Yên đã là ngũ thuộc tính linh căn, có nghĩa nàng ở tu vi căn bản chính là một phế tài. Phế tài giống vậy, Lâm Phi Ngu đương nhiên không quá coi trọng nàng. Nàng cứ cả đời nghiên cứu con rối cho Phi Ngu đi. Việc khác, Phi Ngu còn không phải muốn dựa vào chúng ta.”
Ánh mắt các nàng lúc trao đổi, đương nhiên đều lọt vào mắt Hứa Tử Yên, hơn nữa đám người Vưu Nguyệt cùng Lý Dung Nhi cũng không có ý đề phòng Hứa Tử Yên, còn thừa dịp Lâm Phi Ngu không chú ý, trừng mắt ra oai uy hiếp Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên tất nhiên sẽ không đi so đo với các nàng, một mặt bản thân vừa mới gia nhập cái đoàn thể này, Hứa Tử Yên tuy rằng không sợ các nàng, nhưng bản thân trước mắt ở Thái Huyền tông không có chút nhân mạch, vả lại còn có cường địch thiên tài Hạ Kiệt của Vạn Pháp phong. Giả sử bản thân lại trở mặt với cái đoàn thể này, làm cho Lâm Phi Ngu không thể không đuổi bản thân đi. Nàng cũng không cho rằng Lâm Phi Ngu có thể bởi vì bản thân biết pháp quyết rèn thép tinh, liền có thể giữ mình lại, lại đuổi tâm phúc làm bạn cùng nàng ấy hơn mười năm đi.
Nếu bản thân thật sự mất đi cái ô dù Lâm Phi Ngu, trong lòng Hứa Tử Yên còn thật không biết làm cách nào đi ứng đối Vạn Pháp phong Hạ Kiệt trả thù. Phải biết rằng Hạ Kiệt tuyệt đối không chỉ có một mình, đằng sau hắn chính là toàn bộ Vạn Pháp phong. Bản thân bây giờ ở trước mắt Vạn Pháp phong chính là một con kiến. Sở dĩ đến bây giờ Hạ Kiệt còn chưa áp dụng hành động với bản thân, là vì Lâm Phi Ngu ở bên cạnh mình.
Về mặt khác, Hứa Tử Yên hiện tại đang vui vẻ, hôm nay đã lĩnh ngộ sáu thức Bảo Khí quyền hệ kim, Hứa Tử Yên tin tưởng bản thân chỉ cần ba ngày nữa, liền có thể lĩnh ngộ quyền pháp hệ thổ, hệ mộc cùng hệ hỏa còn lại. Tâm trạng tốt, tự nhiên sẽ càng không đi để ý tới đám Vưu Nguyệt.
Nói với Lâm Phi Ngu bản thân phải trở về tổng kết thuật rèn hệ kim vừa lĩnh ngộ, liền rời đi phòng chế tác.
Mà Lâm Phi Ngu dùng ánh mắt đồng tình dõi theo Hứa Tử Yên rời khỏi xong, liền nói với Mã Như Nguyệt: “Như Nguyệt, muội là thủy linh căn, về sau nhiệm vụ rèn thép tinh thuộc tính thủy liền giao cho muội, muội phải cố gắng lĩnh ngộ pháp quyết rèn thuộc tính thủy. Tương lai chờ muội rèn ra ngũ phẩm thép tinh, để cho đệ tử Bảo Khí phong tự thấy hổ thẹn.”
“Dạ, Phi Ngu sư tỷ.” Nghe Lâm Phi Ngu nói, trong lòng Mã Như Nguyệt bỗng chốc tan biến ý không vui khi phải làm loại chuyện bẩn sống mệt chết này. Nghĩ đến cảnh tượng hãnh diện của bản thân tương lai ở trước mặt đệ tử Bảo Khí phong, cả trái tim liền bất tri bất giác kích động, bèn bước nhanh chạy tới trước bệ rèn, cầm chuy rèn tu luyện.
“Hà Thanh Thanh, muội là kim linh căn, chờ ngày mai Tử Yên sư muội cầm pháp quyết rèn thuộc tính kim đến, rèn thép tinh thuộc tính kim liền giao cho muội.”
“Dạ, Phi Ngu sư tỷ.” Lúc này nội tâm Hà Thanh Thanh cũng nhảy nhót không thôi, hoàn toàn không còn vẻ uể oải sầu não khi vừa rồi Hứa Tử Yên đem mấy việc này ném cho các nàng, ngược lại cảm thấy đây là Lâm Phi Ngu coi trọng bản thân. Ai bảo Hứa Tử Yên kia là ngũ thuộc tính linh căn đâu? Với linh căn của nàng ta, về sau cũng không thể có tiến bộ gì trên tu vi, dựa vào tu vi của bản thân, lại lĩnh ngộ pháp quyết rèn thuộc tính kim, nói không chừng còn có thể rèn ra lục phẩm thép tinh? Đến lúc đó, Hứa Tử Yên liền càng thêm vô dụng. Nghĩ tới đây, nội tâm Hà Thanh Thanh vậy mà có hơi thương hại Hứa Tử Yên.