Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 284: Mau nhìn xem tu vi của ta!



Ba người Triệu Dĩnh bị uy năng của Kim Mãn Tinh áp bách, ‘phịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất, cả người đổ mồ hôi lạnh, trong khoảng thời gian ngắn run rẩy không nói nên lời.

Kim Mãn Tinh nhướng mày, thu hồi khí thế phóng ra, lạnh giọng nói: “Nói cho ta biết, các ngươi rốt cuộc biết gì về Hứa Tử Yên? Trước khi nàng rời khỏi đây, đã từng nói cái gì? Hay từng có hành động gì?”

Ba người Triệu Dĩnh ba lúc này đâu còn khí lực nói, ánh mắt lóe lên tia sợ hãi, lắc đầu như trống bỏi. Kim Mãn Tinh tỉ mỉ quan sát thần sắc ba người, xác nhận ba người không có nói xạo, liền thở dài một hơi, lại một lần nữa liếc nhìn căn phòng của Hứa Tử Yên, thầm nghĩ: “Lẽ nào mình sẽ bỏ qua một cơ duyên? Một cô nhóc mười sáu tuổi có thể phong ấn thiên diện yêu, rốt cuộc sẽ bị tông môn đưa tới đâu?”

Thân hình lăng không bắn lên, phi hành tới phương hướng sơn môn.

Ba người Triệu Dĩnh mở to hai mắt nhìn phương hướng Kim Mãn Tinh biến mất, nửa ngày mới tỉnh táo lại, ba người lia mắt nhìn xung quanh, song song trong lòng một quyết định. Chính là chờ Hứa Tử Yên trở về, mình nhất định phải cách xa Hứa Tử Yên. Người kia có thể hư không phi hành, vậy là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không biết hắn cùng Hứa Tử Yên là quan hệ thân mật, hay có thù oán? Thế nhưng mặc kệ là tình huống đi nữa, mình vẫn nên cách Hứa Tử Yên xa một chút cho thỏa đáng.

Đình Lam sơn mạch, Hứa Tử Yên ngự kiếm bay đi nơi ở của nhóm Lâm Phi Ngu. Nàng lần này đi chỗ Lâm Phi Ngu, cũng không phải vì nàng đã lĩnh ngộ thất phẩm phù bảo, giải quyết vấn đề định hướng công kích của thuật con rối. Trên thực tế, nàng vừa mới lĩnh ngộ chế tác nhị phẩm phù bảo. Nàng lần này đi chỗ Lâm Phi Ngu, chủ yếu là nàng tính điều chỉnh tu vi mình từ Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy đến Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, muốn để nhóm Lâm Phi Ngu biết chút ít, miễn cho đợi năm tháng sau, nàng điều tiết tu vi đến Luyện Khí kỳ tầng thứ chín, lại dọa tới nhóm Lâm Phi Ngu.

Ngự kiếm đáp xuống sân Lâm Phi Ngu, liền nghe được âm thanh rèn leng keng từ trong phòng chế tác truyền tới. Hứa Tử Yên bước vào phòng, liền thấy nhóm Lâm Phi Ngu đang loay hoay bận rộn. Ba người Mã Như Nguyệt, Hà Thanh Thanh và Lý Dung Nhi đang chia ra rèn thép tinh. Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua, trong lòng không khỏi cả kinh, thật không ngờ chưa tới năm tháng, Mã Như Nguyệt, Hà Thanh Thanh cùng Lý Dung Nhi đã có thể rèn ra nhất phẩm thép tinh.

Lâm Phi Ngu và vài người còn lại vây quanh một đống linh kiện trước mặt, đang lắp ráp một con rối. Nghe từ cửa truyền tới âm thanh, mấy người trong phòng đều đồng loạt quay đầu, nhìn thấy là Hứa Tử Yên tiến đến, Lâm Phi Ngu vui vẻ nhảy bật lên khỏi mặt đất, ba bước gộp thành hai chạy tới trước mặt Hứa Tử Yên, ôm lấy cánh tay Hứa Tử Yên, hưng phấn hỏi: “Tử Yên muội muội, muội đã giải quyết xong vấn đề định hướng công kích của con rối?”

Hứa Tử Yên nghe vậy sửng sốt, tiếp đó lắc đầu cười khổ: “Phi Ngu sư tỷ, đâu có dễ dàng như vậy, có điều ta tựa hồ đã tìm được phương hướng, chuyện này không gấp được.”

“Hắc hắc, có phương hướng là tốt rồi, có phương hướng là tốt rồi.”

Lâm Phi Ngu cũng không bởi vì Hứa Tử Yên chưa lĩnh ngộ cách giải quyết vấn đề con rối định hướng công kích mà thất vọng, bởi vì các nàng đã nghiên cứu hơn mười năm, kể cả phong chủ Bảo Khí phong đều không có cách nào, mà Hứa Tử Yên chỉ dùng năm tháng, liền nói cho nàng đã tìm được phương hướng, điều này đã đủ khiến Lâm Phi Ngu vui vẻ. Vì vậy, nàng vừa lôi kéo Hứa Tử Yên đi vào trong phòng, vừa thân thiết nói: “Tử Yên sư muội, vậy sao hôm nay muội có hứng thú chạy đến nơi đây vậy?”

“Ta đến cho tỷ xem tu vi của ta đấy? Tỷ cũng quá sơ ý rồi, sao không nhìn ra tu vi của ta chứ.” Nội tâm Hứa Tử Yên âm thầm hò hét, có điều nàng đương nhiên sẽ không nói ra, mà vừa cười vừa nói: “Tĩnh cực sinh động, qua đây xem. Nói không chừng lúc trở lại, sẽ có linh cảm.”

“Tử Yên tới.”

Mấy người Vưu Nguyệt đều thân mật bắt chuyện với Hứa Tử Yên, trải qua mấy tháng này, các nàng đã thông suốt. Chỉ bằng Hứa Tử Yên ngũ thuộc tính linh căn, cả đời không có khả năng đuổi theo tu vi các nàng. E rằng dù sắp chết cũng không đột phá nổi Trúc Cơ kỳ, một cô nhóc Luyện Khí kỳ đáng thương như vậy, mấy người họ đã là Trúc Cơ kỳ, còn có gì để tranh với nàng? Phút chốc, trong lòng các nàng ngược lại có chút thương hại Hứa Tử Yên.

“Chào Vưu trưởng lão, chào các vị sư tỷ.” Hứa Tử Yên cũng cười khanh khách chào hỏi mọi người, đứng thẳng lưng, chứ không giống đám Vưu Nguyệt ngồi chồm hổm trên mặt đất, mục đích chính là chờ các nàng phát hiện tu vi của mình.

Thế nhưng, khiến Hứa Tử Yên ngoài ý muốn mà lại sốt ruột hơn là, không ai đi chú ý tu vi Hứa Tử Yên. Đúng vậy, ai sẽ đi chú ý một người có ngũ thuộc tính linh căn chứ? Dù dùng mông suy nghĩ, cũng sẽ không cho rằng Hứa Tử Yên chỉ năm tháng đã đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng thứ tám.

Lâm Phi Ngu ngồi chồm hổm trên mặt đất, vươn tay kéo Hứa Tử Yên ngồi theo, chỉ vào con hổ đã lắp ráp được phân nửa, cau mày nói: “Tử Yên sư muội, đây là con rối hổ chúng ta dùng nhất phẩm thép tinh chế tác, vừa chế xong linh kiện, lắp ráp được phân nửa, muội xem xem thế nào? Ta cuối cùng vẫn thấy không thỏa mãn cho lắm.”

Hứa Tử Yên ở trong lòng hò hét: “Các ngươi xem tu vi của ta đi mà.”

Sau đó bất đắc dĩ ngồi chồm hổm xuống, quan sát con rối hổ trước mắt. Con rối hổ lắp ráp được phân nửa, chỉ là lắp ráp phần thân sau. Hứa Tử Yên đưa tay vuốt hai móng vuốt của con rối hổ, còn có thân thể cùng cái đuôi hổ kia. Nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra vấn đề gì, song trong lòng cũng hiểu được con rối hổ trước mặt tựa hồ khuyết thiếu chút gì đó, thế nhưng vẫn không nghĩ ra được là thiếu cái gì. Vì vậy, bèn bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, thế nhưng xác thực là thiếu chút gì đó. Nếu không trước hết lắp ráp cho xong, rồi quan sát lại xem có thể nhìn ra vấn đề hay không.”

“Cũng được.” Lâm Phi Ngu gật đầu, lại cùng nhóm Vưu Nguyệt bắt đầu lắp ráp. Hứa Tử Yên thấy những người này hết rèn lại ráp, hết ráp lại rèn, căn bản không ai để ý tới mình. Hơi nhíu mày, liền không thể làm gì khác hơn là dẫn câu chuyện sang tu vi.

“Phi Ngu sư tỷ, tỷ nói con rối hổ này dùng nhất phẩm thép tinh chế tạo ra tới sẽ tương đương tu vi gì nhỉ?” Hứa Tử Yên cố ý nhấn mạnh hai từ tu vi.

“Ừ, hẳn là có thể ngăn cản được một vài công kích của Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba.” Lâm Phi Ngu không xác định trả lời.

“Ừ, tu vi so ra tăng trưởng không ít.”

“Đúng vậy, vẫn là nhờ có Tử Yên sư muội.”

“A, ta chẳng làm gì cả.” Hứa Tử Yên dừng một chập, tiếp tục nói: “Phi Ngu sư tỷ, ngược lại các tỷ đừng mãi nghiên cứu con rối, làm lỡ tu vi của mình.”

“Sẽ không, chúng ta mỗi ngày đều có tu luyện.”

Hứa Tử Yên liền có chút sốt ruột, nghĩ bụng: “Các ngươi bị gì vậy? Ta đã nhắc đến tu vi mấy lần rồi, sao chẳng có ai chú ý tu vi của ta thế?”

“Trái lại là Tử Yên muội ấy, không cần cố giúp ta nghiên cứu con rối, làm lỡ việc tu luyện của mình. Tuy rằng muội là ngũ thuộc tính linh căn, nhưng cũng chẳng phải không có hy vọng đột phá Trúc Cơ kỳ, chỉ cần muội nỗ lực, cuối cùng sẽ nhận được thu hoạch thôi.” Lâm Phi Ngu vừa lắp ráp con rối hổ, vừa quan tâm nói.

Hứa Tử Yên âm thầm huơ nắm tay nghĩ: “Đúng vậy, chính là hướng trò chuyện này, mau quay đầu xem tu vi ta này.”

Ngặt nỗi khiến Hứa Tử Yên thất vọng chính là, Lâm Phi Ngu lại không quay đầu lại, vẫn đang tay không ngừng nghỉ lắp ráp con rối hổ kia. Hứa Tử Yên vừa cảm thấy có chút nhụt chí, bất đắc dĩ ngồi chồm hổm tại chỗ, nhìn nhóm Lâm Phi Ngu bận rộn lắp ráp.

“Được rồi.” Lâm Phi Ngu đột nhiên quay đầu, nhìn Hứa Tử Yên nói: “Tu vi muội gần đây có chút tiến bộ nào không, có muốn ta mang muội đi thỉnh giáo Tư Đồ trưởng lão và Chu Đồng trưởng lão một chút không… A…”

Lâm Phi Ngu đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, ngơ ngẩn trừng Hứa Tử Yên.

Nhóm Vưu Nguyệt nghe Lâm Phi Ngu la lên, cũng không khỏi nhìn theo Lâm Phi Ngu, từ ánh mắt Lâm Phi Ngu chuyển sang nhìn phía Hứa Tử Yên, thần sắc lập tức biến đổi, ánh mắt khiếp sợ nhìn Hứa Tử Yên, há hốc miệng, chỉ tay vào Hứa Tử Yên nói: “Ngươi… ngươi… ngươi…”

“Vậy là được rồi.” Hứa Tử Yên âm thầm huơ nắm tay, trong lòng thở dài một hơi nghĩ bụng: “Các ngươi rốt cuộc chú ý tới tu vi của ta.”

“Muội đột phá?” Lâm Phi Ngu không thể tin hỏi.

“Đúng vậy.” Hứa Tử Yên gật đầu, vẻ mặt vui sướng. Lâm Phi Ngu các nàng đương nhiên không biết, Hứa Tử Yên biểu hiện vui sướng là bởi vì các nàng rốt cuộc chú ý tới tu vi của nàng, mà không phải bởi vì mình đột phá.

“Sao vậy được? Ngươi không phải ngũ thuộc tính linh căn ư?” Vưu Nguyệt khiếp sợ nói.

“Đúng vậy, ta là ngũ thuộc tính linh căn.” Hứa Tử Yên rất vô tội chớp mắt to, trong lòng cười đến nở hoa.

“Ngũ thuộc tính linh căn sao lại đột phá nhanh như vậy? Dù đơn thuộc tính linh căn cũng không nhanh thế được, trừ phi là thiên tài.” Vưu Nguyệt vẫn không thể tin nhìn Hứa Tử Yên.

“Muội làm thế nào đột phá?” Lâm Phi Ngu dùng một tay kéo Hứa Tử Yên dậy, đứng đối diện Hứa Tử Yên, nhìn Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới.

“Ta cũng không biết.” Hứa Tử Yên giơ tay vuốt vài sợi tóc bên tai, vờ suy tư nói: “Từ khi ta lĩnh ngộ ngũ thuộc tính pháp quyết rèn của Bảo Khí phong, thì cảm giác được tốc độ tu luyện của mình nhanh hơn, có khả năng chính là nguyên nhân này.”

“Thật tốt quá.” Lâm Phi Ngu thoáng chốc ôm chầm lấy Hứa Tử Yên, vui vẻ nói: “Nếu muội có thể mãi nhanh chóng đột phá như vậy thì tốt rồi.”

Hứa Tử Yên vừa cười vừa nói: “Ta cũng hy vọng là vậy.”

Tâm trạng nhóm Vưu Nguyệt từ khiếp sợ, đến không có biến hóa gì. Các nàng thoáng suy nghĩ một chút, liền chấp nhận cách nói của Hứa Tử Yên. Bởi vì lúc trước vị tổ sư nổi danh nhất Thái Huyền tông sáng tạo ra Bảo Khí quyền cũng là ngũ thuộc tính, cũng xuất thân từ Bảo Khí phong. Hứa Tử Yên lĩnh ngộ ngũ thuộc tính pháp quyết rèn của Bảo Khí phong, có thể xúc tiến tu vi của nàng, việc này cũng chẳng có gì kỳ quái. Thế nhưng nếu luôn duy trì liên tục loại tốc độ đột phá này, trong lòng nhóm Vưu Nguyệt kiên quyết phủ định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.