Hứa Tử Yên vừa nhận người ta làm ca ca, tất nhiên không thể lập tức trở mặt nói không đi, bèn cười hỏi: “Chỉ hai chúng ta?”
Đôi mắt tu sĩ lôi thôi hàm chứa ý cười: “Tiểu muội, muội yên tâm, chỉ hai chúng ta.”
Hứa Tử Yên gật đầu, theo tu sĩ lôi thôi rời khỏi tường thành, tìm một quán rượu, yêu cầu một phòng riêng, hai người liền đi vào.
Tu sĩ lôi thôi không khách khí, nhanh chóng chọn xong một bàn thức ăn, bày đầy cả bàn. Hai người đầu tiên là uống một ly, rồi trò chuyện linh tinh. Gọi là hai người trò chuyện, kỳ thực gần như đều là một mình tu sĩ lôi thôi nói. Mà Hứa Tử Yên thì ngồi im lẳng lặng nghe.
Tu sĩ lôi thôi quả thực hiểu biết uyên bác, không những nói tới chuyện tu tiên giới phương bắc, còn có phương nam, phương đông và vùng Trung Nguyên, thậm chí chuyện về tu tiên giới phương tây cũng kể đến thú vị kì diệu.
Hứa Tử Yên không khỏi nhìn tu sĩ lôi thôi bằng cặp mắt bội phục, từ những lời kể có thể thấy, sự việc hắn kể đều là hắn tận mắt chứng kiến. Nghĩ đến một tu sĩ vậy mà có thể chu du toàn bộ Thương Mang đại lục, Hứa Tử Yên càng thêm bội phục.
Lời kể của tu sĩ lôi thôi gợi lên hứng thú cho Hứa Tử Yên, thỉnh thoảng nàng lại ngắt lời hỏi một vài vấn đề hiếu kỳ, tu sĩ lôi thôi lần lượt giải đáp, ngược lại giúp Hứa Tử Yên có một lý giải tương đối tỉ mỉ xác thực về toàn bộ Thương Mang đại lục.
Buổi trưa, ánh nắng chói lóa, không khí rất tươi mát. Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu vào, cơn gió thoảng mang theo hương vị trong lành nhẹ nhàng thổi tới, khiến tinh thần tu sĩ lôi thôi và Hứa Tử Yên đều phấn chấn, tâm trạng khá hơn, lại uống thêm mấy ly.
Tu sĩ lôi thôi buông ly rượu, cười tủm tỉm đánh giá Hứa Tử Yên: “Tiểu muội, chúng ta uống lâu như vậy, lão ca ca ta còn chưa biết tên của muội, đúng là nên phạt.”
Hứa Tử Yên khẽ cười: “Tiểu muội chẳng phải cũng không biết tên lão ca ca đấy sao? Đều nên phạt.”
“Ha ha ha…” Tu sĩ lôi thôi cười to: “Đúng, đúng, hai chúng ta đều nên phạt. Như vậy chúng ta từng người tự phạt một ly.” Dứt lời, hắn cầm lấy bầu rượu rót cho Hứa Tử Yên và mình mỗi người một chén, sau đó dẫn đầu uống một hơi cạn sạch, Hứa Tử Yên học theo cầm ly rượu uống cạn một hơi. Kế tiếp hai người đều buông ly, cười tủm tỉm nhìn đối phương.
Hứa Tử Yên nhìn tu sĩ lôi thôi đối diện cười tủm tỉm, thầm nghĩ: “Lão hồ ly, muốn tìm hiểu thân thế của ta, ta cứ không nói cho ngươi đấy.”
Tu sĩ lôi thôi thì nhìn Hứa Tử Yên đối diện cười tủm tỉm, thầm nghĩ: “Tiểu hồ ly, thật là giảo hoạt, kín miệng như vậy.”
Tu sĩ lôi thôi thấy Hứa Tử Yên rất cẩn thận, biết mình rất khó moi được thông tin giá trị từ miệng Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên có thể lấy ra một viên nội đan cửu giai yêu thú hệ thủy, điều này làm cho hắn rất hiếu kỳ về bối cảnh của Hứa Tử Yên. Ngoài ra trên người hắn xác thực đang bị thương, viên hỏa phách thạch kia chỉ áp chế được một chút thương thế, tu vi của hắn sẽ không tiếp tục rớt xuống cấp tốc nữa, song vẫn không thể trị liệu toàn bộ.
Hơn nữa hắn biết rõ, áp chế càng kịch liệt, thương thế sẽ tích lũy càng nghiêm trọng. Đợi thời điểm viên hỏa phách thạch kia không áp chế nổi thương thế của hắn, khi đó thương thế bạo phát lên, e rằng cũng là lúc hắn ngã xuống. Thành ra, hắn rất bức thiết biết được bối cảnh của Hứa Tử Yên rốt cuộc là gì, nếu bối cảnh của Hứa Tử Yên đúng như hắn suy đoán, có đại nhân vật, hắn muốn cầu xin Hứa Tử Yên, xem có thể nhờ đại nhân vật đằng sau nàng trị liệu cho hắn một chút. Điều này đối với hắn chính là một thiên đại cơ duyên, bỏ lỡ rồi, rất có khả năng về sau hắn sẽ bị thương thế dằn vặt đến chết.
Do đó, từ lúc đêm qua Hứa Tử Yên rời đi, tu sĩ lôi thôi cũng vội vàng rời khỏi. Hứa Tử Yên mặc dù rời đi rất nhanh, lại vẫn để tu sĩ lôi thôi dày dặn kinh nghiệm giang hồ theo dõi tới. Có điều, vì không rõ bối cảnh của Hứa Tử Yên nên tu sĩ lôi thôi theo dõi hết sức cẩn thận, không khiến Hứa Tử Yên cảm giác được một tia.
Đợi nhóm Lâm Phi Ngu trở về khách sạn, tu sĩ lôi thôi thấy Hứa Tử Yên ở chung với các nàng ấy, lại không phát hiện bất luận cao giai tu sĩ nào, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Mà tu sĩ lôi thôi đã coi Hứa Tử Yên là cơ duyên của hắn, thì làm sao có khả năng rời đi như thế? Kết quả, hắn ngồi ngay đỉnh đối diện khách sạn Hứa Tử Yên ở suốt cả đêm.
Buổi sáng ngày thứ hai, hắn nhìn thấy nhóm Lâm Phi Ngu hớn hở rời khỏi khách sạn, duy nhất Hứa Tử Yên không có đi ra, đành tiếp tục ở nơi đó giám thị. Đợi hồi lâu, còn chưa nhìn thấy Hứa Tử Yên, đang tính xem bản thân có nên đi vào bái phỏng Hứa Tử Yên không, thì không ngờ Hứa Tử Yên bước ra khỏi khách sạn. Vì vậy, hắn bám theo Hứa Tử Yên cả một đường, cuối cùng nhịn không được xuất hiện trước mặt Hứa Tử Yên.
Hôm nay, tu sĩ lôi thôi đã biết mình không có khả năng đơn giản thu được tin tức từ miệng Hứa Tử Yên, trầm tư một hồi, phảng phất đang hạ quyết tâm. Cuối cùng nụ cười tủm tỉm trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là biểu tình nghiêm túc, thành khẩn nói với Hứa Tử Yên: “Tiểu muội, ta có việc muốn cầu xin muội, cho nên ta muốn chúng ta hãy nói chuyện một cách thẳng thắn.”
Hứa Tử Yên vẫn im lặng cười tủm tỉm nhìn tu sĩ lôi thôi.
Tu sĩ lôi thôi xấu hổ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Lão ca ca muốn hỏi muội một vài vấn đề, muội cũng có thể hỏi lão ca ca một vài vấn đề. Miễn là vấn đề đối phương đề cập, thì nhất định phải nói thật.”
Hứa Tử Yên dần dần thu hồi nụ cười trên mặt, nàng biết hôm nay mình không thể thỏa mãn yêu cầu của đối phương, thì chưa hẳn có thể an toàn rời khỏi đây. Song song, nàng cảm thấy rất hứng thú với tu vi của tu sĩ lôi thôi. Hứa Tử Yên không dám đi hỏi Vô Danh, vì sao tu vi hắn gặp phải loại tình huống này. Hôm nay có một người cùng hoàn cảnh ngồi đối diện mình, Hứa Tử Yên không tính bỏ qua cơ hội. Tuy nhiên, điều kiện tu sĩ lôi thôi đưa ra, Hứa Tử Yên lại không thể hoàn toàn chấp nhận, bởi vì Hứa Tử Yên có quá nhiều bí mật.
Chưa kể Hứa Tử Yên hiểu rõ, tu sĩ tại tu tiên giới, một khi làm trái lời thề, tương lai tới thời điểm thiên kiếp, rất có khả năng sẽ trở thành tâm ma của bản thân. Đến lúc đó, e rằng không qua nổi thiên kiếp, còn bị đánh thành tro bụi.
Hứa Tử Yên nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Lão ca ca, nếu người bị hỏi không muốn trả lời, thì có quyền không trả lời. Đương nhiên đối phương có thể hỏi tiếp.”
Lôi tu sĩ lôi thôi nhìn Hứa Tử Yên, ánh mắt có chút bất đắc dĩ. Cơ mà, Hứa Tử Yên đã trả lời như vậy, càng khiến hắn tin chắc Hứa Tử Yên nhất định có bối cảnh phi phàm, bằng không nàng sẽ không lo lắng việc ấy. Thành thử, tu sĩ lôi thôi không dám yêu cầu Hứa Tử Yên quá phận, buộc lòng phải gật đầu: “Hy vọng chúng ta hiểu nhau rồi, có thể càng thêm tin tưởng đối phương.”
Hứa Tử Yên gật đầu, không nói gì.
Tu sĩ lôi thôi liền nhẹ giọng hỏi: “Tiểu muội tên gọi là gì?”
“Hứa Tử Yên.”
Tu sĩ lôi thôi hơi nhíu mày, bởi vì hắn chưa từng nghe qua tại tu tiên giới có đại thế lực họ Hứa. Suy nghĩ chốc lát, lại bất đắc dĩ lắc đầu, gật đầu với Hứa Tử Yên, ý là tới phiên ngươi hỏi.
Hứa Tử Yên không hề khách khí: “Lão ca ca xưng hô thế nào?”
“Lộ Nghiễm Thiên.”
Hứa Tử Yên nhíu mày, nàng chưa từng nghe qua cái tên này. Cuối cùng Hứa Tử Yên chỉ hơi nhíu mày lại giãn ra. Bởi vì Hứa Tử Yên nhớ tới mình chỉ là một chú chim non tại tu tiên giới, không biết tên người khác là điều bình thường, dù cho người kia rất nổi tiếng. Đặt trường hợp bản thân biết, vậy mới là không bình thường.
Biểu hiện của nàng trong mắt Lộ Nghiễm Thiên lại có ý nghĩa hoàn toàn khác. Thấy Hứa Tử Yên thoáng nhíu mày, liền khôi phục bình tĩnh, khiến hắn càng thêm khẳng định phỏng đoán trong lòng mình, bối cảnh cô nhóc trước mắt nhất định rất không đơn giản. Bằng không, nhân vật lão bối đã biến mất khá lâu tại tu tiên giới phương bắc giống hắn, nàng không có khả năng chỉ hơi nhíu mày, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, như vậy nguyên nhân duy nhất chính là nàng vừa nghe tên của hắn, đã biết hắn là ai?
Nghĩ đến đây, Lộ Nghiễm Thiên hơi mất tự nhiên, người ta từ một cái tên đã biết thân phận của bản thân, còn hắn vẫn hoàn toàn không hay biết gì về đối phương.
Hắn nào đâu biết rằng, Hứa Tử Yên căn bản chẳng biết cái tên Lộ Nghiễm Thiên đại biểu cho cái gì, mới có thể bình tĩnh như vậy.
Thấy biểu tình bình tĩnh của Hứa Tử Yên, Lộ Nghiễm Thiên không khỏi có chút nổi giận, cuối cùng vẫn tiếp tục hỏi: “Cửu giai yêu đan hệ thủy ngày hôm qua là của muội?”
Hứa Tử Yên gật đầu: “Là của ta.”
“Làm sao có thể? Dựa vào tu vi của muội…” Vừa nói tới đây, Lộ Nghiễm Thiên đã thấy Hứa Tử Yên cười như không cười nhìn hắn, bèn cười gượng hai tiếng, vươn tay làm ra tư thế ‘mời ngươi’.
Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi: “Ta muốn biết thân phận của lão ca ca?”
Lộ Nghiễm Thiên nghe xong sửng sốt, trong lòng có một loại cảm giác chực khóc, thì ra người ta không biết thân phận của hắn. Hắn còn tưởng rằng đối phương nghe tên hắn, đã kịp phản ứng nhận ra thân phận của bản thân, chẳng ngờ đối phương căn bản không biết mình.
Ai, lẽ nào mấy trăm năm nay, phương bắc đã không còn ai nhớ tới hắn ư? Nhớ năm xưa hắn tại phương bắc cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Lộ Nghiễm Thiên không khỏi hơi buồn bã, ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên: “Ta là minh chủ Tán Tiên minh đời trước.”
“Cái gì?” Hứa Tử Yên chấn động cả người, ánh mắt khiếp sợ nhìn đối phương, hiện tại nàng có thể hoàn toàn xác định Lộ Nghiễm Thiên trước mắt là đại tu sĩ Kết Đan kỳ. Một minh chủ Tán Tiên minh không có khả năng là tu vi Trúc Cơ kỳ, kể từ đó, nàng càng thêm hiếu kỳ về Lộ Nghiễm Thiên.