Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 56: Mơ hồ



Hứa Tử Yên đi đến giữa hai phe, vừa định nói, Lý Nộ kia đột nhiên cầm roi ngựa đang đùa nghịch trong tay vung tới Hứa Tử Yên, roi quất vang lên một tiếng ‘chát’ bén nhọn, xẹt qua bên tai Hứa Tử Yên. Dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư của Hứa Tử Yên, đương nhiên biết Lý Nộ kia không quất trúng mình, cho nên Hứa Tử Yên cũng không động đậy.

Nhưng Lý Nộ lại cho rằng Hứa Tử Yên bị dọa ngây người, không khỏi cười ha hả, những kẻ chung quanh hắn cũng cười vang theo. Trong lòng Hứa Tử Yên giận dữ, có điều nàng vẫn cố kiềm chế cơn phẫn nộ của mình, quay đầu nhìn Lý Nộ.

Lý Nộ nhếch mép, cười lạnh lùng nói: “Một con kiến hôi Hậu Thiên nho nhỏ như ngươi, thật sự quá to gan, Luyện Khí kỳ chúng ta đang nói chuyện, ngươi há có thể tham dự?”

Hứa Tử Yên thấy Lý Nộ ngang ngược, trên mặt đã xuất hiện vẻ không ức chế được cơn phẫn nộ. Nhưng nghĩ đến tình huống hiện nay của gia tộc, vẫn cố gắng nhịn cơn phẫn nộ trong lòng xuống. Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, dựa vào kinh nghiệm trừng trải của bản thân, cảm thấy tu vi mấy tên này tuy rằng đạt tới Luyện Khí kỳ, nhưng dù sao vẫn là đứa trẻ mới có mười mấy tuổi đầu, hẳn sẽ rất sợ tộc trưởng của họ. Vì thế, nhìn Lý Nộ nghiêm túc nói: “Các ngươi ở đây gây sự, tộc trưởng của các ngươi có biết không?”

Quả nhiên, đám người Lý Nộ vừa nghe lời Hứa Tử Yên nói, sắc mặt lập tức biến đổi. Hứa Tử Yên liền cười trộm trong lòng, đúng là mấy đứa nhỏ vẫn chưa lớn!

Lý Nộ xanh mặt nhìn Hứa Tử Yên cười lạnh nói: “Kể cả phụ thân ta không biết, nhưng giết một con kiến hôi Hậu Thiên như ngươi, ta nghĩ sẽ chẳng ai có thể nói gì!”

“Tử Yên muội muội, muội quay lại đi!” Hứa Lân vừa nghe Lý Nộ nói, trong lòng vô cùng lo lắng, bước nhanh đi tới bên cạnh Hứa Tử Yên, đưa tay nắm tay Hứa Tử Yên, kéo ra sau mình.

“Tử Yên, ngươi vẫn là lui về đi!” Hứa Thiên Lang không biết từ lúc nào đã đến cạnh Hứa Tử Yên, lạnh lùng nhìn Hứa Tử Yên nói: “Nơi này không phải chỗ ngươi có thể nói chuyện!”

“Ha ha, Hứa gia các ngươi chẳng lẽ không có người, nên đến phiên một con kiến Hậu Thiên ra làm chủ rồi?” Lý Nộ trào phúng nhìn Hứa Thiên Lang cười ha hả.

Lúc này trong lòng Hứa Thiên Lang ngay cả ý nghĩ muốn giết người cũng có, hắn là con cưng của trời trong Trung Đô thành, có khi nào phải chịu chế nhạo như vậy? Trong lúc nhất thời sắc mặt của hắn trở nên xanh mét, Hứa Thiên Lang kìm nén lửa giận trong lòng, quay sang trừng Hứa Tử Yên, quát: “Còn không đi xuống!”

Hứa Lân đứng bên cạnh Hứa Tử Yên cũng lén lút lôi kéo tay áo nàng, nhẹ giọng nói: “Tử Yên muội muội, muội vẫn nên lui xuống trước đi!”

Hứa Tử Yên nhìn khuôn mặt dịu dàng của Hứa Lân, đồng thời cũng thấy được nét mặt xanh mét của Hứa Thiên Lang, lại nhìn biểu cảm châm chọc của Lý Nộ, lòng Hứa Tử Yên chậm rãi bình tĩnh lại. Nàng suy nghĩ, vì ngăn cản trận đánh này, có nên bại lộ tu vi chân chính của mình hay không.

“Liều mạng vậy!” Hứa Tử Yên hạ quyết tâm, nhẹ nhàng giãy tay mình khỏi Hứa Lân, không ngó ngàng đến ánh mắt phẫn nộ của Hứa Thiên Lang, nhìn thẳng Lý Nộ, lạnh lùng nói: “Chuyện Hứa gia chúng ta không tới phiên ngươi quản! Chẳng qua ngươi xác định muốn cùng Hứa gia chúng ta phát sinh xung đột sao?”

Vẻ mặt Lý Nộ sửng sốt, tiếp đó phẫn nộ đỏ bừng mặt lên, cười lạnh cắn răng nói: “Ngươi tên là gì?”

“Ngoại đường đệ tử Hứa gia, Hứa Tử Yên!” Trong mắt Hứa Tử Yên lấp lánh tia sáng, một thân tu vi đã từ từ vận chuyển lên.

Lý Nộ cười lạnh gật đầu, đùa nghịch roi ngựa trong tay, cười ha hả nói: “Giỏi! Giỏi! Giỏi cho một ngoại đường đệ tử Hứa gia Hứa Tử Yên! Bản công tử nhớ kỹ! Hôm nay nếu không thể lột sạch ngươi treo trên cửa thành, ta sẽ không mang họ Lý!”

Dứt lời, Lý Nộ liền bước lên một bước, ở phía sau hắn, đệ tử phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia cũng cùng bước lên một bước.

“Hừ!” Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đồng thời hừ lạnh một tiếng, đồng thời bước tới trước một bước, giấu Hứa Tử Yên ở sau người, đệ tử Hứa gia cũng không chút nào yếu thế bước lên một bước, căm tức nhìn đối phương. Thoáng chốc, không gian đã ngưng tụ sát khí, vọt thẳng tới chân trời. Trên đường cái không một bóng người đi đường, mấy căn nhà bên cạnh cũng đồng thời ào ào đóng cửa lại. Gió lớn cuốn tuyết đọng trên mặt đất, chỉ một thoáng đã bay lả tả.

Đột nhiên, giữa không trung truyền đến tiếng quát chói tai: “Dừng tay!”

Bốn bóng người lập tức chợt lóe ở không trung, rơi xuống giữa đám người. Hứa Tử Yên thấy rõ người tới, trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi thu hồi chân nguyên của mình.

Người đến không phải ai khác, đúng là phủ thành chủ Lý Vạn Bằng, Tiêu gia Tiêu Như Quy, Ngô gia Ngô Mông cùng tộc trưởng gia tộc mình Hứa Hạo Nhiên.

Bốn người vừa vừa đáp xuống đất, liền chắp tay với nhau hô:

“Hạo Nhiên huynh!”

“Vạn Bằng huynh!”

“Như Quy huynh!”

“Ngô huynh!”

Sau đó từng người quay đầu khiển trách đệ tử trong gia tộc mình, sau khi bị tộc trưởng của từng người quát mắng, bọn người Hứa Thiên Lang và Lý Nộ đều cúi đầu.

Trong lòng Hứa Hạo Nhiên phẫn nộ đến cực điểm, hàm chứa tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Thiên Lang, Hứa Kỳ và Hứa Lân một cái, đương nhiên cũng không buông tha Hứa Tử Yên đứng ở phía sau Hứa Lân và Hứa Thiên Lang. Hắn cũng không biết Hứa Tử Yên là tới khuyên can, còn tưởng rằng Hứa Tử Yên là tới tham gia ẩu đả. thầm nghĩ: “Các ngươi thế này chẳng phải làm ta càng thêm phiền? Gia tộc hiện tại có tình huống gì? Trưởng bối bọn ta đã đủ sứt đầu mẻ trán, tiểu bối các ngươi không thể yên tĩnh một chút sao?”

Trong lòng Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông cũng buồn bực cực độ, thầm nghĩ: “Chẳng phải đã nói cho các ngươi rồi à? Trước lúc đại hội không được bại lộ tu vi của mình, các ngươi còn muốn cùng Hứa gia ẩu đả tập thể? Đây chẳng phải phá hoại kế hoạch của cha ngươi hay sao? Có thể bình tĩnh chút hay không hả!”

Đệ tử khắp nơi đã bắt đầu giải tán, Lý Nộ trước khi rời đi, bỗng nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thiên Lang nói: “Hứa Thiên Lang, chúng ta nửa năm sau gặp lại trong đại hội! Ta sẽ cho ngươi biết cái gọi là thiên tài Trung Đô thành ngã xuống ở Thí Luyện cốc!”

“Hừ! Ngươi giỏi thì cứ làm đi!” Hứa Thiên Lang đột nhiên biến sắc nói.

Lý Nộ cũng không tiếp tục tranh cãi với Hứa Thiên Lang, mà tàn bạo nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên, hung ác nói: “Hứa Tử Yên phải không! Nửa năm sau, chỉ cần ngươi có can đảm tiến vào Thí Luyện cốc, ta sẽ tự mình bóp chết con kiến như ngươi!” Vừa nói vừa vươn tay khẽ bóp.

“Con kiến? Đang nói chính ngươi à!”

Hứa Tử Yên lạnh lùng liếc Lý Nộ một cái, không thèm để ý tới Lý Nộ thay đổi sắc mặt, cả người tức giận đến run lẩy bẩy, xoay người rời đi.

Sau khi bị các tộc trưởng khiển trách lần nữa, tất cả mọi người đều trở về gia tộc của mình. Vừa về tới cửa gia tộc, Hứa Thiên Lang dừng bước, nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, rồi xanh mặt đi vào.

Hứa Kỳ mỉm cười nhìn Hứa Tử Yên, cất giọng ôn hòa nói: “Tử Yên muội muội, muội còn chưa biết ta phải không, ta gọi là Hứa Kỳ, có rảnh đến nhà chơi!”

Hứa Tử Yên cười nhẹ đáp: “Ta biết huynh là trưởng tử của đại bá, có thời gian ta sẽ đi thăm đại bá!”

“Ừ!” Hứa Kỳ gật gật đầu, thoáng vươn tay kéo Hứa Lân bên cạnh rời đi. Hứa Lân liếc mắt nhìn Hứa Tử Yên một cái, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, cuối cùng lại không nói được câu nào, trên mặt hiện lên vẻ ảm đạm, xoay người rời đi với Hứa Kỳ.

Lúc này, trời đã quá giữa trưa, toàn bộ Hứa gia được bao phủ bên trong màn tuyết trắng xóa, đắm mình dưới ánh mặt trời mùa đông thanh lạnh. Bóng lưng Hứa Lân trong trời gió cuốn tuyết trắng dần dần trở nên mơ hồ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.