Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 60: Tâm sự dưới đêm tuyết rơi



Vào lúc mọi thứ yên ổn trở lại, Hứa Tử Yên mở hai mắt, trong ánh mắt lóe lên niềm vui sướng. Nàng đột phá, thời gian bảy ngày, Hứa Tử Yên từ Luyện Khí kỳ tầng thứ tư đột phá đến tầng thứ năm. Hứa Tử Yên sau giây phút mừng rỡ, lập tức nhớ tới tốc độ hấp thu linh khí của mình vào lúc tu luyện làm cho người ta sợ hãi không thôi.

Chìm ý thức vào trong cơ thể, cẩn thận xem xét hết lần này tới lần khác, sau đó lại chứng thực với truyền thừa trong linh hồn mình. Cuối cùng, thân hình Hứa Tử Yên chấn động, trên mặt hoàn toàn là vẻ vui mừng bất ngờ. Sau đó, lại không dám tin cẩn thận xem xét sự biến đổi một lần nữa, cuối cùng nàng rốt cuộc xác định, là vì duyên cớ mình trở thành thủy linh thể, mới phát sinh tốc độ hấp thu linh khí khủng bố như vậy vào thời điểm tu luyện.

Kỳ thực, Hứa Tử Yên vẫn chưa biết rằng, thủy linh thể đương nhiên có tốc độ hấp thu linh khí nhanh gấp mấy lần người bình thường, thậm chí vượt quá mười lần. Nhưng điều này cũng yêu cầu người có linh thể phải tu luyện ở nơi nồng đậm linh khí. Bằng không sẽ giống như một người có sức ăn vĩ đại, lại cứ ăn không đủ no, chẳng những không tăng trưởng tu vi cấp tốc, mà còn có thể nhận phải liên lụy.

Cũng nhờ Hứa Tử Yên có Tụ Linh phù trận, nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, vì thế Hứa Tử Yên mới phải ăn nhiều Bạo Linh đan đến vậy. May mà Hứa Tử Yên có đủ Bạo Linh đan, bù lại số lượng linh khí Hứa gia tổ địa không đủ. Có điều, điểm tác dụng mấu chốt nhất, Hứa Tử Yên lại không biết, đó là Hứa Tử Yên ở trong linh tuyền tại Thương Mang sơn mạch, hôn mê suốt ba ngày ba đêm. Linh tuyền kia một mặt biến đổi Hứa Tử Yên thành thủy linh thể, một mặt thủy linh khí chất chứa dồi dào trong đầm nước cũng không bởi vì Hứa Tử Yên đột phá một lần liền tiêu hao sạch sẽ, mà đổ đầy vào các huyệt khiếu trong cơ thể Hứa Tử Yên.

Những thủy linh khí trong huyệt khiếu này, mới là nguyên nhân chân chính giúp Hứa Tử Yên đột phá trong thời gian bảy ngày. Hơn nữa những thủy linh khí chất chứa bên trong huyệt khiếu chỉ hao tổn một số lượng nhỏ, một đoạn thời gian trong tương lai, Hứa Tử Yên vẫn sẽ duy trì được tốc độ tu luyện này, không ngừng gia tăng cảnh giới, cho đến khi nàng hấp thu hết những thủy linh khí trong huyệt khiếu.

Mặc kệ nói thế nào, tâm trạng Hứa Tử Yên hiện tại vô cùng tốt! Bây giờ thực lực của nàng đã là Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, là người đứng thứ nhất danh xứng với thực trong một thế hệ thiếu niên tại Trung Đô thành, cho dù xét ở toàn bộ phương bắc, cũng có thể tranh đua với thiên tài Chu gia Chu Hạo và thiên tài Dương gia Dương Linh Lung!

Hứa Tử Yên quyết định tăng tu vi mình hiển lộ ra ngoài thêm một tầng, sửa thành Hậu Thiên tầng thứ mười một. Liễm Tức phù trong cơ thể đã bởi vì mình đột phá hóa thành linh khí tan biến, vì thế, Hứa Tử Yên leo xuống giường, đi tới cái bàn trước mặt, lấy phù bút và phù chỉ từ trong túi trữ vật ra, nhanh chóng chế tác một tấm Liễm Tức phù. Thu Liễm Tức phù vào trong cơ thể, hiển lộ ra tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một.

Lúc này Hứa Tử Yên một chút buồn ngủ cũng không có, ngẫm nghĩ, lại khoác thêm áo, đẩy cửa đi ra ngoài.

Hít sâu hai hơi, đưa không khí chứa đựng hơi tuyết mùa đông vào trong phổi, cả người cũng lên tinh thần hơn rất nhiều, ngẩng đầu ngắm vầng trắng sáng tỏ, lại cúi đầu nhìn lớp tuyết trắng muốt, tâm trạng Hứa Tử Yên lúc này vô cùng yên tĩnh, giống như hòa vào đêm đông kỳ ảo.

Thong thả bước đi trên đường, không có bất kỳ mục tiêu nào, Hứa Tử Yên hoàn toàn say mê chìm đắm vào trong màn tuyết đêm kỳ ảo. Lững thững đi tới chân một ngọn núi cao bên trong lãnh địa gia tộc, đột nhiên Hứa Tử Yên nảy sinh hứng thú lên núi. Bước dọc theo con đường núi tiến về phía trước, đi tới giữa sườn núi, ngẩng đầu nhìn lên trên, một ngọn núi đơn độc đứng thẳng hiện ra trước mặt nàng.

Hứa Tử Yên từ chỗ những người khác biết được ngọn núi trước mắt gọi là Phiêu Tuyết phong (*), đứng ở trên đỉnh gần như có thể nhìn thấy toàn cảnh Trung Đô thành. Hứa Tử Yên hăng hái hất tóc mai, cất bước leo lên Phiêu Tuyết phong.

(*) Phong trong câu này là ngọn núi.

Vừa bước tới đỉnh Phiêu Tuyết phong, một bóng lưng liền xuất hiện trước mặt Hứa Tử Yên. Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, người kia tựa như bừng tỉnh từ cơn mê muội, bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt lập tức cứng lại.

Hứa Tử Yên nhìn thấy người nọ quay lại đây, không khỏi khẽ ‘a’ lên một tiếng, thì ra đứng ở trên Phiêu Tuyết phong, xuất hiện trước mặt Hứa Tử Yên không phải ai khác, chính là Hứa Lân.

Hứa Tử Yên cẩn thận đánh giá Hứa Lân một lượt, thấy trên tóc hắn dính bông tuyết bị gió cuốn bay, phân tán lộn xộn trên đầu vai. Sắc mặt hơi tái nhợt, cặp mắt dưới đôi mày kiếm vốn sáng ngời lúc này có chút ảm đạm, ánh mắt nhìn về phía Hứa Tử Yên có vẻ đang muốn né tránh điều gì.

Lòng Hứa Tử Yên đau xót, biết Hứa Lân vì sao nửa đêm còn đứng ở trên ngọn núi cô độc này. Đúng là núi cô độc, người cũng cô độc. Nhưng mà, lúc này Hứa Tử Yên cũng vô cùng xấu hổ, đồng thời cũng không biết nên xử lý tình huống trước mắt ra sao. Hai người không nói gì nhìn nhau thật lâu, chỉ có gió lạnh thấu xương đang gào thét xung quanh hai người, mơ hồ phảng phất tiếng nỉ non.

Cuối cùng, vẫn là Hứa Lân cố cười nói: “Tử Yên muội muội, muội đến đấy à!”

“Đúng vậy! Ta đã đến!” Sau khi Hứa Tử Yên dứt lời, liền không nhịn được âm thầm oán trách bản thân, làm sao có thể thốt ra một câu thiếu muối như thế.

“Ha ha!” Hứa Lân thấp giọng bật cười hai tiếng, trong âm thanh mang theo vài phần tiêu điều, còn thêm vài phần khẩn trương.

Lòng Hứa Tử Yên cũng theo âm thanh của Hứa Lân trở nên tiêu điều, hai người hiện giờ đều hiểu rõ tấm lòng của đối phòng, có điều cũng hiểu giữa bọn họ không có khả năng! Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén, muốn ngửa đầu hét to. Nhưng lại không dám! Phần tình cảm này của hai người chỉ có thể yên lặng chôn dấu dưới đáy lòng mỗi người, không thể để bất luận kẻ nào biết. Bằng không, chẳng sợ hai người tu vi cao tới đâu, cũng sẽ bị lễ pháp thẳng thừng gạt bỏ!

Hứa Tử Yên nghĩ ngợi, muốn thử thuyết phục Hứa Lân, kỳ thực cũng là đang thử thuyết phục bản thân, nhưng vừa mở miệng nói, lại có vẻ yếu ớt vô lực: “Hứa Lân sư huynh, huynh là con trai tộc trưởng, có tương lai tốt đẹp…”

Hứa Lân buồn bã nở nụ cười, giống như đang tán thành lời của Hứa Tử Yên, cũng như đang phản đối lời của Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên mỉm cười bất đắc dĩ, lại cười đến thê lương đẹp đẽ.

Hai người đều biết hiện giờ không thích hợp nói về đề tài này. Hứa Lân xoay người, đứng trên Phiêu Tuyết phong quan sát Trung Đô thành, Hứa Tử Yên tiến lên vài bước cùng đứng sóng vai với Hứa Lân, nhìn Trung Đô thành bên dưới ngọn núi cô độc.

“Gió thổi mưa giông trước cơn bão!” Hứa Lân nhẹ giọng nói.

“Huynh… biết những gì?” Trong lòng Hứa Tử Yên hoảng hốt, nhưng lập tức hiểu rõ. Hứa Lân thân là con trai tộc trưởng, trước mắt là một vị đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ ba duy nhất trong thế hệ thiếu niên của Hứa gia, làm sao có thể không được gia tộc coi trọng, đương nhiên sẽ biết chuyện phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia liên minh.

Hứa Lân bị Hứa Tử Yên hỏi như vậy, vẻ mặt bỗng có một chút do dự. Dù sao phụ thân đã từng dặn hắn, đây là bí mật của gia tộc, không được nói cho người khác. Nhưng nhìn con người xinh đẹp bên cạnh, Hứa Lân làm sao có thể nhịn được, liền khẽ than một tiếng nói: “Chỉ sợ không lâu sau, Trung Đô thành sẽ phát sinh một trận biến đổi lớn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.