BL: Mình nói thêm một chút là sau này mọi người sẽ thấy nữ chính gặp quá nhiều may mắn, được nhiều kỳ ngộ. Nhưng tu tiên chú trọng nhân quả, có hy sinh mới có nhận được. Như nữ chính hy sinh thân mình cứu gia tộc ở Thông U cốc thì gặp được linh tuyền, cứu Hứa Lân thì đột phá ào ào. May mắn có, nhưng không quá vô lý, cái gì cũng có nguyên do của nó cả! ^^ Tại mình đọc bên convert thấy có bạn chê truyện nổ quá nên giải thích chút thôi.
Sau khi Hứa Tử Yên rời khỏi hơn mười hơi thở, trên trời truyền đến một tiếng vang dội, phù giữa không trung đều bị nổ tung, bốn người Dương Lãnh và Dương Linh Lung mệt mỏi thoát ra phù trận. Quan sát khắp bốn phía, phát hiện đám người mình đã không còn ở trên quan đạo, trong lòng không khỏi nghi ngờ hoảng hốt. Dương Lãnh khó nén tia kinh dị trong mắt, trầm giọng nói: “Chúng ta đi!” Rồi dẫn đầu ngự kiếm bay về phương hướng Nam Lâm thành, đám người Dương Linh Lung cũng vẻ mặt khẩn trương theo sát mà đi.
Mấy người vừa bay vừa thầm nghĩ trong lòng: “Là ai chuyển đám người mình từ trên quan đạo qua nơi này? Chẳng lẽ là bạn không phải địch, bằng không đã có công lực như thế, vì sao không giết luôn tất cả? Có khi nào là bằng hữu Nam Lâm thành, đến để đuổi theo người Hứa gia?”
Nhưng mà, bất kể đám người Dương Lãnh suy nghĩ như thế nào, cũng không dám lại ở lại dù chỉ một chút, một khi người trong lòng bọn suy đoán là địch chứ không phải bạn, chẳng phải sẽ vô cùng nguy hiểm? Huống hồ lúc này mấy người Hứa gia kia chỉ sợ đã sớm quay về gia tộc, đám người mình tiếp tục dừng ở chỗ này, không chỉ không có chút tác dụng, mà còn sẽ rất nguy hiểm. Cho nên, đám người Dương Lãnh một khắc cũng không ngừng, kéo lê thân xác mệt mỏi bay đi, lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Hiện giờ, Hứa Tử Yên đã hoàn toàn thả lỏng tinh thần, dung hợp vào thiên địa, Thủy Băng quyết trong linh hồn cùng nước tuyết mênh mông trong thiên địa dung hợp vào nhau. Những điều trước kia không hiểu, đột nhiên lúc này lại sáng tỏ thông suốt, chỉ một thoáng đã hiểu thấu rất nhiều, tâm cảnh đang không ngừng tăng lên.
Tuyết vẫn luôn rơi, Hứa Tử Yên cũng luôn bay lượn cùng gió tuyết ở phía chân trời. Không biết qua bao lâu, ban đêm đã trôi qua, bình minh đã dâng lên. Sắc trời dần dần sáng tỏ, lại dần dần tối xuống. Một ngày nhanh chóng trôi qua, Hứa Tử Yên bất tri bất giác trôi giạt đến chỗ sâu nhất của Thương Mang sơn mạch.
Tuyết ngừng rơi, hiện giờ đã là chạng vạng, cả vùng núi vắng vẻ, đất rộng mênh mông. Toàn bộ rừng rậm phảng phất như Dao Trì tiên cảnh, nham thạch, cây cối, đất đai, tất cả đều bị bao phủ dưới tuyết, cả vùng đất như được khoác lên lớp áo trắng xóa.
Giờ phút này, Hứa Tử Yên không nhúc nhích đứng dưới một sườn núi, cả người vẫn đang chìm vào ngộ đạo. Trên người nàng không ngừng bốc lên linh lực dồi dào, linh khí trong thiên địa đều đang tụ tập đến chỗ nàng. Ngộ đạo cả một ngày, giúp Hứa Tử Yên lại đạt được đột phá một lần nữa, hơn nữa lần đột phá này hoàn toàn khác lần đột phá đêm qua.
Đêm qua là Hứa Tử Yên đột phá dưới áp lực, lực linh tuyền ở huyệt khiếu trong cơ thể đột nhiên bùng nổ, dưới tình huống bị động, đạt được đột phá không bình thường, loại đột phá này nếu về sau tâm cảnh không gia tăng, không đạt được trình độ ngang với tu vi, tu vi sẽ hạ xuống một lần nữa, vả lại muốn tiếp tục tăng lên, sẽ trở nên rất khó khăn.
Vô cùng may mắn là, sau khi bị động đột phá, Hứa Tử Yên lập tức ở trong gió tuyết nhận được ngộ đạo, chuyện này cũng bởi vì công pháp nàng tu luyện, Thủy Băng quyết vốn dĩ bao hàm luôn cả tuyết. Thủy, băng, khí, sương, tuyết đều là những trạng thái khác nhau của nước. Tuyết bay đầy trời đã kích thích Thủy Băng quyết trong linh hồn Hứa Tử Yên, khiến nàng không chỉ lĩnh ngộ sâu hơn về Thủy Băng quyết, mà tâm cảnh còn đạt tới yêu cầu của tu vi, hơn nữa lại vượt qua tu vi, trong lúc ngộ đạo kéo theo tu vi được thêm một lần đột phá, trực tiếp đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một hậu kỳ đỉnh, cách Trúc Cơ kỳ đã không còn xa.
Linh khí xung quanh Hứa Tử Yên dần dần ổn định lại, hơi thở trên người trở nên mạnh mẽ. Chậm rãi mở hai mắt, Hứa Tử Yên liền bị tình cảnh trước mắt dọa sợ tới mức sửng sốt.
Chỉ thấy mình đang đứng cạnh một khu rừng rậm, nhưng rừng rậm trước mặt hiện giờ đã thành một mảnh tan hoang. Tất cả cây cối trong phạm vi mười dặm đều ngã xuống, rất nhiều cây cối bị vỡ thành từng đoạn, còn có một số cây lại biến thành mảnh nhỏ.
Ở phía trước cách Hứa Tử Yên không xa là một vùng tuyết trắng, nhưng lại không hẳn là tuyết trắng, ánh mắt dõi ra xa, liền tạo cho người ta một loại cảm giác lông lá. Quan sát vùng tuyết trắng kia, lại chỉ có thể nhìn thấy hạn hẹp, hơn nữa còn có một mảng đỏ rực lọt vào trong tầm mắt.
Hứa Tử Yên ngớ người đứng ở nơi đó, không biết trước mắt rốt cuộc là chuyện thế nào. Thứ trước mắt quá mức vĩ đại, Hứa Tử Yên căn bản không nhìn ra đây là cái gì.
Lấy ra phi kiếm từ trong túi trữ vật, ném tới không trung, sau đó tung mình nhảy lên, bắt đầu ngự kiếm, bay tới hướng trời cao. Đợi đến khi nàng bay lên tới trời cao, từ trên cao nhìn xuống dười, một cảnh tượng cực kỳ rung động mãnh liệt đánh sâu vào thị giác của nàng.
Đó là một cảnh tượng thế nào chứ! Hai con chim khổng lồ cùng nằm rạp trên mặt đất, không có con nào nhúc nhích. Con bên trái toàn thân trắng như tuyết, không có một cọng lông tạp nào, phát ra ánh sáng bàng bạc. Con bên phải, toàn thân đỏ rực, cũng không có một cọng lông tạp, giống như một ngọn lửa. Mỗi một con thân thể đều dài đến vài dặm, có lẽ hai cánh mở ra sẽ còn dài hơn cả mười dặm.
Hứa Tử Yên tiếp tục ngự kiếm lên cao, sau khi lên tới một độ cao chót vót, Hứa Tử Yên rốt cuộc thấy rõ toàn bộ hình thể của hai con chim khổng lồ này. Vừa nhìn con chim đỏ rực Hứa Tử Yên liền cảm thấy hết sức quen thuộc, phảng phất như đã từng gặp ở nơi nào rồi. Trong đầu đột nhiên chợt lóe suy nghĩ, đáy lòng không khỏi chấn động mãnh liệt: “Đây… đây chẳng phải là phượng hoàng trong trí nhớ sao? Trên đời này… thật sự có phượng hoàng ư!”
Nhưng mà, con chim trắng kia lại là gì nhỉ? Hứa Tử Yên không khỏi quay đầu nhìn về phía con chim khổng lồ trắng như tuyết kia. Trong trí nhớ không có hình tượng loại chim này, xem bộ dạng của nó, có chút giống chim ưng, nhưng đâu có con ưng nào lớn như vậy? Chẳng lẽ…
Trong lòng Hứa Tử Yên khẽ động, tập trung ánh mắt cẩn thận đánh giá một lượt, rồi lập tức có chút xác định.
“Chẳng lẽ đây là Côn Bằng mà Trang Tử nhắc tới trong Tiêu Dao Du?”
Nhất định là Côn Bằng, bằng không làm gì có con chim nào lớn như thế? Hơn nữa có thể tranh chấp cùng phượng hoàng, cuối cùng còn lưỡng bại câu vong (*).
(*) Lưỡng bại câu thương: Cả hai cùng bị thương; Lưỡng bại câu vong: Cả hai cùng chết.
Lúc này, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, Hứa Tử Yên ngự kiếm trên trời cao, kể cả nàng hiện tại đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một hậu kỳ đỉnh, cũng không chịu nổi bị gió mạnh trong không trung lùa vào. Chậm rãi hạ xuống giữa hai con chim, trong lòng lại không ngừng cân nhắc: “Xem bộ dạng này, chắc là con phượng hoàng và Côn Bằng kia lúc trước đã xảy ra một trận đại chiến. Hủy diệt rừng rậm trong phạm vi hơn mười dặm, cuối cùng cả hai con đều chết. Chúng nó hẳn đã chết thật rồi nhỉ? Đâu thể nào chưa chết đúng không?”
Hứa Tử Yên lo lắng đề phòng từ từ hạ xuống giữa hai con chim khổng lồ, càng ngày càng gần, nàng đã có thể thấy mang máng đầu của con phượng hoàng và Côn Bằng kia. Nàng ngừng thở, dè dặt cẩn thận nhích từng chút một, vừa thấy ánh mắt con phượng hoàng cùng Côn Bằng kia đều nhắm lại, hơn nữa thân mình vẫn không hề nhúc nhích, Hứa Tử Yên rốt cuộc thoáng thả lỏng trái tim một chút. Đưa tay hợp thành hình cái loa, ghép ở trên miệng, nhỏ giọng hô: “Ê ~~”
Hai con chim khổng lồ trên mặt đất không có chút phản ứng.
“Này ~~” Hứa Tử Yên đề cao giọng, con phượng hoàng và Côn Bằng kia vẫn không có chút phản ứng. Lòng Hứa Tử Yên lại hơi buông lỏng, tiếp tục hạ xuống phía dưới một chút rồi một chút…
Spoil chương sau: “Này! Phượng hoàng huynh? Phượng hoàng tỷ? Ngươi là nam, hay là nữ thế? À ừ, ý ta là ngươi là công, hay là mẫu ấy?”