Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 87: Người mặt sẹo cụt tay



Nhìn Côn Bằng chết đi, trong lòng Hứa Tử Yên cũng có chút xót xa. Cúi đầu ngó tiểu Côn Bằng trong lòng, phát hiện nó không còn bài xích mình, hay dùng sức mổ tay mình, muốn giãy khỏi sự trói buộc của mình nữa. Mà thân thiết dụi vào lòng mình, tham lam ngửi lấy hơi thở trên người mình.

Quay đầu nhìn lại cánh tay phải của mình, phát hiện trên cánh tay phải xuất hiện thêm một hình vẽ Côn Bằng.

“Đây là Côn Bằng tâm?”

Hứa Tử Yên đem thần thức thâm nhập vào, bỗng chốc ngây dại tại chỗ. Không gian bên trong quá lớn, Côn Bằng tâm tổng cộng chia thành chín không gian độc lập, mỗi một không gian đều lớn gấp rưỡi Côn Bằng chân chính. Chín không gian có năm cái là rỗng, hai trong bốn cái khác chứa đầy yêu đan hệ thủy. Hứa Tử Yên thoáng cân nhắc một chút, liền hiểu rõ những thứ này đều là để dành cho tiểu Côn Bằng khi tiến giai dùng.

Đồ chứa trong hai không gian còn lại bỗng chốc khiến đầu Hứa Tử Yên kêu ong một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống từ trên phi kiếm. Bên trong hai không gian không chỉ tràn đầy linh thạch, mà một không gian còn chứa trung phẩm và thượng phẩm linh thạch, không gian còn lại chứa hạ phẩm linh thạch, đầy đến nỗi Hứa Tử Yên căn bản đếm không hết.

Nhìn năm không gian trống rỗng khác, trong lòng Hứa Tử Yên không khỏi cười khổ: “Đúng là siêu cấp thần thú, đồ cất giữ thôi cũng đủ soi mói. Ngoại trừ yêu đan và linh thạch ra, chẳng có thứ gì khiến nó coi trọng. Dù là để lại hai món pháp bảo, pháp khí linh tinh gì đó cho mình cũng được mà!”

Hứa Tử Yên rút ý thức ra khỏi Côn Bằng tâm, mới phát hiện quần áo trên người mình vào lúc linh lực trong cơ thể bạo loạn vừa rồi, đã bị xé đến nát vụn, lúc này vậy mà trần nhồng nhộng. Vội vàng đảo mắt khắp mọi nơi, phát hiện trên cánh đồng tuyết trống trải không có bóng người nào, mới thả lỏng tâm tình. Lấy ra một bộ đồ mới từ trong túi trữ vật mặc vào người, lúc này mới bắt đầu đánh giá hai con chim khổng lồ trước mặt.

Phượng hoàng mình nhất định phải mang đi, nó đối với tu luyện giả mà nói, quả thực cả người đều là bảo vật. Ngự kiếm đi đến trước mặt phượng hoàng, vừa niệm một cái, phượng hoàng trên tuyết lập tức biến mất, bị Hứa Tử Yên chuyển vào Côn Bằng tâm, chiếm cứ một cái không gian.

Hứa Tử Yên quay đầu nhìn Côn Bằng kia, trong lòng không khỏi có chút rầu rĩ. Thi thể Côn Bằng mình ngại dùng, nhưng nó lớn như vậy, lấy tu vi hiện tại của Hứa Tử Yên, muốn chôn nó xuống đất, e rằng phải mất một phen công sức. Hơn nữa nàng cũng sợ bị yêu thú khác phát hiện thi thể Côn Bằng, rồi trở thành lương thực trong miệng yêu thú. Thoáng suy nghĩ một chút, quyết định vẫn thu nó vào trong Côn Bằng tâm đã, chờ về sau lại nghĩ biện pháp xử lý. Vì thế, Hứa Tử Yên lại niệm một lần nữa, thu thi thể Côn Bằng vào Côn Bằng tâm.

Sau khi dùng bình cất mấy trăm viên nước mắt Côn Bằng chảy xuống đóng băng trên mặt đất, thu vào trong Côn Bằng tâm, mới cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu Côn Bằng đang dụi vào lòng mình, yêu thương vuốt ve lớp lông trắng mượt của nó vài cái. Tiểu Côn Bằng cảm thấy Hứa Tử Yên vuốt ve, thoải mái kêu chiêm chiếp hai tiếng, đầu nhỏ tiếp tục dụi vào lòng nàng, nhắm mắt lại ngủ mất.

Trong lòng Hứa Tử Yên không khỏi buồn cười, thật không ngờ Côn Bằng vĩ đại như vậy, thời điểm vừa sinh ra lại nhỏ bé thế này. Nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Côn Bằng, Hứa Tử Yên khẽ nói: “Tiểu Côn Bằng, đã biết chưa? Ngươi về sau sẽ đi theo ta! Để ta đặt cho ngươi một cái tên nhé, kêu là… kêu là…” Nhìn lớp lông trắng mềm mượt trên thân tiểu Côn Bằng, liền khẽ búng vào đầu tiểu Côn Bằng một cái, cười nhẹ nói: “Về sau ta sẽ kêu ngươi là Tiểu Bạch được không!”

Tiểu Côn Bằng kêu chiêm chiếp hai tiếng, giống như đã đáp ứng, rồi lại dụi đầu vào lòng Hứa Tử Yên. Vẻ mặt Hứa Tử Yên hiện lên tình thương của người mẹ, vuốt ve tiểu Côn Bằng vài cái, mới khẽ niệm, thu tiểu Côn Bằng vào một không gian trong Côn Bằng tâm, ngẫm nghĩ, lại vào không gian chứa đầy yêu đan hệ thủy, lấy ra một đống ném vào không gian của tiểu Côn Bằng. Nhìn thấy tiểu Côn Bằng nằm sấp trên những yêu đan hệ thủy kia, bộ dạng vô cùng thoải mái, Hứa Tử Yên mới rút ý thức ra khỏi Côn Bằng tâm.

Ngự kiếm ở không trung, lại một lần nữa cúi đầu nhìn thoáng qua khu rừng rậm hỗn loạn phía dưới, trong lòng Hứa Tử Yên không khỏi cảm thán một trận, sức mạnh của siêu cấp thần thú thật sự quá kinh người.

Cảm thấy trên người hơi dinh dính, liền lần theo tiếng nước tìm kiếm dọc đường, phát hiện được một suối nước nóng, Hứa Tử Yên cởi quần áo, sảng khoái nhảy vào tắm sạch sẽ một chút, lại thay một bộ quần áo, mới cảm thấy tinh thần trở nên thoải mái.

Đứng ở bên suối nước nóng, Hứa Tử Yên ưỡn lưng một cái thật sâu, cảm giác bản thân mình từ trong ra ngoài tràn ngập sức lực. Ngẩng đầu nhìn lại bầu trời, đêm tối giống như chiếc võng trong tay người đánh cá, đang chậm rãi kéo về, cả đất trời đều tối mờ mịt, mặt trời tuy rằng còn chưa ló dạng, nhưng chân trời đã hơi tờ mờ sáng.

Sâu trong Thương Mang sơn mạch, gió lạnh thổi từng cơn, mặt trời vẫn chưa mọc lên, tuy có chút ánh sáng, nhưng lại không thấy rõ toàn bộ. Đưa mắt quan sát, bốn phía bị bao phủ bởi tuyết trắng. Trắng xóa đến không biết thân đang ở nơi nào, băng tuyết bao trùm rừng sâu căn bản không có biện pháp phân rõ phương hướng.

Hứa Tử Yên đành phải ngồi trên một tảng đá, lẳng lặng chờ đợi mặt trời mọc. Chưa đến một khắc, mặt trời đã nhô lên từ đường chân trời xa xôi. Cảnh đẹp đến mức khiến Hứa Tử Yên xúc động một lúc lâu.

Đợi sau khi mặt trời mọc, Hứa Tử Yên xác định một phương hướng, liền ngự kiếm bay lên, đi về phương hướng Trung Đô thành.

Lúc này, Hứa Tử Yên đang ở tại trung tâm Thương Mang sơn mạch, Thương Mang sơn mạch rộng lớn, chưa từng có ai biết rõ tất cả. Một là dãy núi này xác thực quá lớn, nối liền không dứt, vô tận đến không có điểm cuối. Hai là, càng đi sâu vào trung tâm Thương Mang sơn mạch, phẩm cấp yêu thú nơi đó càng cao, là cấm địa của nhân loại.

Hứa Tử Yên tận lực bay lên cao, cách xa rừng rậm bên dưới, nàng có thể cảm giác được trong rừng rậm phía dưới có khí tức vô cùng khủng bố, loại khí tức này khiến Hứa Tử Yên cảm giác được bản thân quá nhỏ bé, chấn động từ sâu trong nội tâm. Nàng biết đây là kết quả do sự khác biệt trên cấp bậc, hơn nữa hiện tại tu vi của mình nếu bị yêu thú phía dưới cản lại, e rằng cũng chỉ còn con đường chết.

Lúc trước Hứa Tử Yên là vì ngộ đạo dung hợp với thiên địa, nên tốc độ khi đó của nàng không thể dùng ngự kiếm để so sánh. Chẳng biết nhanh hơn Hứa Tử Yên ngự kiếm bao nhiêu lần.

Ngự kiếm bay nửa ngày, vẫn cứ ở trong Thương Mang sơn mạch. Khí tức khủng bố dưới rừng rậm dần yếu bớt, Hứa Tử Yên biết là cấp bậc yêu thú trong rừng rậm đang từ từ giảm xuống, bản thân đã bay ra khỏi vùng đất trung tâm nhất của Thương Mang sơn mạch.

Quan sát bên dưới, cả một dãy núi nhấp nhô, rừng núi khắp nơi trắng xóa như một thế giới màu bạc. Bầu trời u ám rốt cuộc đã tàn, ánh mặt trời màu vàng ló dạng, phản xạ lên tuyết chiếu ra ánh sáng chói mắt.

Hứa Tử Yên bay cả một buổi sáng, đêm hôm trước ngay cả một hột cơm nàng cũng chưa ăn, lúc này bụng đã đói cồn cào. Nhưng cảm giác khí tức yêu thú trong rừng rậm bên dưới vẫn rất mạnh, liền cố chịu đựng cơn đói khát tiếp tục phi hành gần hai canh giờ, đến khi hoàng hôn, Hứa Tử Yên rốt cuộc cảm thấy khí tức yêu thú ở phía dưới đã không còn quá khủng bố, mới ngự kiếm đáp xuống một sơn cốc khuất gió.

Hứa Tử Yên cũng không dám đi xung quanh săn thú, mà cắt một miếng thịt phượng hoàng từ trong Côn Bằng tâm, rửa sạch ở dòng suối, sau đó tìm mấy cành gỗ khô, đốt lửa, xiên thịt phượng hoàng vào một cành cây, đặt trên lửa nướng.

“Thịt phượng hoàng đó nha! Chưa bao giờ được ăn cả! Chỉ sợ người trên thế giới này cũng chẳng có mấy ai đã từng ăn đâu nhỉ?”

Hứa Tử Yên chép chép miệng, ánh mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm thịt phượng hoàng nướng trên lửa, hít hít mũi, mùi thơm của thịt phượng hoàng chui thẳng vào phổi, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cực kỳ thoải mái!

Không ngừng lật đi lật lại thịt phượng hoàng trên lửa, rốt cuộc đợi đến khi thịt phượng hoàng chín, Hứa Tử Yên vừa định sử dụng kiếm cắt lấy một miếng chuẩn bị gặm ăn, lại hoảng sợ phát hiện một thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn lên, một người mặt sẹo cụt một tay đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.