Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 90: Nữ nhân quái lạ



Hứa Tử Yên rời khỏi sơn cốc người mặt sẹo cụt tay ở, mang theo một lòng mê hoặc ngự kiếm lên trời bay đi. Cứ như vậy tiếp tục phi hành ba ngày, Hứa Tử Yên rốt cuộc bay đến giáp ranh Thương Mang sơn mạch. Nhìn Thông U cốc dưới chân, Hứa Tử Yên nhất thời thẫn thờ, cảm thán muôn vàn.

Ngự kiếm đáp xuống từ không trung, ngồi trên công trình phòng ngự lúc trước bọn họ kiến tạo. Ngắm nghía vòng và nhẫn trữ vật người mặt sẹo cụt tay đưa cho nàng, đan dược trong vòng tay nàng đã xem qua, bên trong có các loại đan dược từ Luyện Khí kỳ đến Nguyên Anh kỳ, chủng loại phong phú, số lượng khổng lồ.

Bên trong vòng tay không gian rất lớn, kích thước khoảng chừng trăm mét khối, vậy mà chứa đầy các loại đan dược. Xem xét từ không gian chứa đồ trong vòng trữ vật, Hứa Tử Yên liền kết luận người mặt sẹo cụt tay kia năm đó tuyệt đối là một nhân vật phong vân. Một vòng trữ vật có không gian lớn như vậy, không phải ai cũng lấy ra được. Hơn nữa làm Hứa Tử Yên kinh ngạc nhất chính là, từ ngoài vòng tay căn bản không tra xét ra chút linh khí của loại pháp bảo trữ vật, tra xét thế nào cũng vẫn thấy là một cái vòng tay phổ thông trên thế gian. Cái nhẫn nhẫn trữ vật kia cũng giống vậy.

Lại nhìn vào số lượng đan dược kinh người và chủng loại phong phú bên trong, Hứa Tử Yên cũng phán đoán ra người mặt sẹo cụt tay kia là một luyện đan tông sư trình độ rất cao. Bằng không làm sao có thể có nhiều đan dược như vậy, hơn nữa có vài đan dược hình như chỉ vừa mới luyện chế ra không lâu.

Cái nhẫn cho Hứa Lân kia, Hứa Tử Yên tuy rằng không đi kiểm tra, nhưng chỉ dựa vào sức tưởng tượng cũng biết không gian nơi đó tuyệt đối lớn hơn vòng tay của mình rất nhiều, đan dược bên trong cũng nhiều hơn mình.

Một nhân vật thế này mà phải trốn đến chỗ sâu trong Thương Mang sơn mạch, như vậy rốt cuộc trên mảnh đại lục này còn có dạng cao thủ gì! Tuy rằng Hứa Tử Yên có chút sợ hãi, nhưng lại sôi trào chiến ý.

Kể từ khi đến thế giới này không lâu, Hứa Tử Yên đã biết thế giới này vốn khác thế giới kia của mình. Nơi này tất cả đều phải dựa vào vũ lực để giải quyết, có vũ lực thì có tất cả.

Trực tiếp! Bạo lực!

Sự bất khuất của Hứa Tử Yên đã lắng đọng đến sâu trong linh hồn nàng, luôn tràn ngập chiến ý đối với nguy hiểm không rõ, bằng không, nàng kiếp trước cũng sẽ chẳng đi làm công tác khảo cổ kia, hơn nữa sau khi đến thế giới này chuyện làm đầu tiên chính đấu tranh cùng vận mệnh, cự tuyệt cường quyền bức hôn, phẫn nộ giết chết thôn trưởng.

Vì thế, khi Hứa Tử Yên biết rằng còn có cao thủ ở một mức độ khác, chiến ý trong lòng liền nhiều hơn sợ hãi. Bất tri bất giác, chiến ý xuyên qua cơ thể tuôn ra, làm chim đậu trên cành hoảng hốt bay phần phật về phía trời cao.

Hứa Tử Yên sợ hãi bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn đàn chim xoay quanh trên bầu trời, trong lòng không khỏi cười khổ thầm nghĩ: “Chiến ý của mình chỉ đủ để dọa chim bay thôi sao?”

Tính toán một chút, Hứa Tử Yên tra xét tu vi hiện tại của mình, cảm giác được tu vi của mình tuy rằng đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất hậu kỳ đỉnh, nhưng vì bản thân tăng lên quá nhanh, cảnh giới còn chưa củng cố. Xem xét thời gian mới chưa đến nửa tháng, cách ngày đại hội Trung Đô thành còn hơn năm tháng, mình vẫn nên ở ngoại đường củng cố cảnh giới trước, dù sao thời gian yêu cầu cũng không nhiều.

Tính toán xong mọi thứ, Hứa Tử Yên đứng dậy, đem đa số đan dược trong vòng trữ vật chuyển vào Côn Bằng tâm, chỉ để lại một số ít ở vòng trữ vật. Vừa rời đi, vừa cười khổ thầm nghĩ: “Người mặt sẹo cụt tay kia có điểm nào là cho mình và Hứa Lân đan dược để tu luyện, mình thấy cho toàn bộ gia tộc tu luyện cũng còn đủ.”

Đeo vòng vào trên cổ tay, lại thu cái nhẫn trữ vật kia vào bên trong vòng, sau đó lấy phù bút và phù chỉ từ trong túi trữ vật của mình ra, chế tác một tấm Liễm Tức phù cho bản thân, thu vào trong cơ thể, sau khi điều chỉnh tu vi đến Hậu Thiên tầng thứ mười hai đỉnh, mới thu dọn mọi thứ, tiến về Trung Đô thành.

Bên trong Trung Đô thành.

Hứa gia.

Không khí kràn ngập khẩn trương. Tin tức Hứa Văn Lệ và Hứa Vân Đông mang về khiến cao tầng Hứa gia khiếp sợ không thôi, hơn nữa làm đại diện cho Thái Huyền tông ở thế tục giới phương bắc, nên Hứa gia có một thanh phi kiếm đưa tin do Thái Huyền tông để lại cho Hứa gia bọn họ.

Đêm hôm đó, cao tầng Hứa gia mở hội nghị bàn bạc, rồi Hứa Hạo Nhiên đem lời muốn nói lưu vào trong phi kiếm, tiếp theo thả phi kiếm bay đi. Phi kiếm kia xẹt một tiếng, xé gió lướt đi, bay về hướng Thái Huyền tông.

Nhưng mà, bốn ngày đã trôi qua, Thái Huyền tông vẫn không có chút hồi âm. Lúc này cao tầng Hứa gia đều ý thức được Thái Huyền tông nhất định đã xảy ra vấn đề, kể từ đó, bọn họ cũng chỉ còn nước một mình đi đối mặt với Thương Lãng thành Chu gia và Nam Lâm thành Dương gia liên minh, hơn nữa uy hiếp gần ngay trước mắt còn có phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia tại Trung Đô thành. Việc này không khỏi làm cho đám người Hứa Hạo Nhiên có loại cảm giác sứt đầu mẻ trán, tinh lực mệt mỏi.

Mà dưới tình huống như vậy, Hứa gia lại mất đi một Hứa Tử Yên có thể chế phù cho gia tộc. Đặc biệt nghe Hứa Văn Lệ cùng Hứa Vân Đông nói đến sự lợi hại về phù của Hứa Tử Yên, bọn họ càng cảm giác được nỗi đau mất đi Hứa Tử Yên.

Có điều, Hứa Hạo Nhiên lần này đã học khôn, trước lúc chưa nhìn thấy thi thể của Hứa Tử Yên, hắn sẽ không tuyên bố Hứa Tử Yên đã tử vong, càng không giống lần trước tập hợp đệ tử toàn tộc đi khen ngợi Hứa Tử Yên. Chuyện lần trước đến giờ vẫn khiến Hứa Hạo Nhiên xấu hổ, hắn cũng không muốn làm chuyện ngu xuẩn như thế thêm một lần nữa.

Ở ngoài cửa lớn Hứa gia, lúc này đang có bốn người đi tới đại môn. Một nữ tử trung niên và ba thanh niên, một thanh niên trong đó vừa nhìn đã biết có chút thiểu năng.

Vẻ mặt trung niên nữ tử bi thương và oán hận, gương mặt hai thanh niên kia cũng âm trầm theo sát phía sau trung niên nữ tử kia, còn tên thiểu năng thì cười ngây ngô đi sau cùng.

Nữ tử kia lập tức đi tới trước đại môn Hứa gia, quỳ phịch một tiếng xuống đất, lớn tiếng kêu khóc: “Ta muốn gặp tộc trưởng! Ta muốn gặp tộc trưởng! Ta oan quá! Trượng phu của ta chết oan quá!”

“Phịch! Phịch!” Hai thanh niên cũng quỳ rạp xuống cửa đại môn, rướn cổ hô: “Chúng ta muốn gặp tộc trưởng! Chúng ta oan uổng quá!”

Chỉ có tên thiểu năng kia vẫn cứ đứng tại chỗ, nhìn mẫu thân và ca ca đệ đệ của mình ở nơi đó kêu khóc, lại tiếp tục cười ngây ngô.

“Câm miệng!” Một người chậm rãi đi ra từ trong đại môn, vẻ mặt âm trầm như nước, ánh mắt bốc lên cơn phẫn nộ, chợt lóe một tia sát ý.

Người này đúng là quản sự ngoại đường Hứa gia, tuy rằng hắn không biết gia tộc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mấy ngày gần đây trên mặt tộc trưởng cùng các đường chủ, còn có các cấp trưởng lão rõ ràng lộ ra tâm sự chồng chất, tính tình đều nóng nảy hơn nhiều, hắn không ít lần bị ăn mắng, lúc này lại có vài người chạy đến, quỳ ở cửa đại môn gia tộc rướn cổ kêu oan, đây chẳng phải khiến hắn càng thêm khó chịu hay sao? Nếu để tộc trưởng biết được chuyện này, cho dù không trách phạt bản thân, nhưng răn dạy một chút là không tránh được.

Mà ngay tại giờ phút này, Hứa Tử Yên cũng về tới cửa gia tộc, nhìn thấy trước cửa gia tộc có ba người đang quỳ, còn có một người đứng đưa lưng về phía mình, hơn nữa trông bọn họ còn có chút quen mắt, không biết xảy ra chuyện gì, liền tò mò đi tới phía trước.

Lúc này nữ tử trung niên đang quỳ gối trước cửa cũng thấy Hứa Tử Yên, vẻ mặt đờ đẫn ngây ngốc, đột nhiên bật dậy từ trên mặt đất, giương nanh múa vuốt đánh tới Hứa Tử Yên, trong miệng khóc mắng: “Ngươi cái đồ tiểu đê tiện, trả mạng trượng phu cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.