Những chuyện này đều là cô gái trước mắt mang đến cho gia tộc, nếu đúng như lời nàng nói, ở xung quanh gia tộc mình bố trí một hộ tộc phù trận, như vậy thực lực gia tộc bỗng chốc sẽ tăng cường rất nhiều, quả thực chính là thăng lên một cấp bậc. Kể cả Hoa Dương tông kia muốn trợ giúp Thương Lãng thành và Nam Lâm thành, cũng không có khả năng phái ra cao thủ cấp cao trong tông môn.
“Không, con muốn bố trí hai cái phù trận.” Hứa Tử Yên chậm rãi nói: “Trước ngày mười tháng sau, con không có khả năng chế tạo ra nhiều tam phẩm phù đỉnh như vậy, cho nên con chỉ có thể dùng tam phẩm phù đỉnh bố trí ra một cái phù trận tương đối nhỏ, để gia tộc vào thời khắc liều mạng cuối cùng sử dụng. Về phần hộ tộc đại trận của cả gia tộc, cũng chỉ có thể dùng nhất phẩm phù để làm. Tuy rằng uy lực so với tam phẩm phù trận nhỏ hơn rất nhiều, nhưng đại trận một khi hình thành, con nghĩ tu sĩ Luyện Khí kỳ dưới Trúc Cơ kỳ nhất định không phá được.
Kể từ đó, xông qua đại trận, tiến vào trong gia tộc đều là người trên Trúc Cơ kỳ, mà trong thế tục lại có bao nhiêu tu sĩ Trúc Cơ kỳ? Ngoài ra, con sẽ dùng tam phẩm phù đỉnh bố trí một tòa phù trận ở xung quanh Nghị Sự đại điện này, e rằng tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười cũng không nhất định có thể phá vỡ. Ngay cả bọn họ cuối cùng cố sức phá vỡ, cũng sẽ lãng phí rất nhiều chân nguyên, đến lúc đó, đại bá lại dùng ngũ phẩm phù đỉnh kia oanh kích bọn họ, Hứa gia chúng ta chưa hẳn không có cơ hội giành thắng lợi.”
“Tốt, ha ha ha…” Hứa Hạo Nhiên đập bàn, kích động cười to ha hả, tán thưởng và cảm kích nhìn Hứa Tử Yên, tin tưởng mười phần nói: “Yên nhi, có lẽ sẽ không tới một bước liều mạng cuối cùng mà con nói kia, chỉ cần chúng ta ở trước mặt bọn họ hiển lộ tam phẩm phù trận, ta cam đoan bọn họ sẽ không dám đến tấn công Hứa gia chúng ta nữa. Phải biết rằng chỉ có tông môn mới có hộ tông đại trận, khi bọn họ nhìn thấy Hứa gia chúng ta có hộ tông đại trận, làm sao có thể không tin Thái Huyền tông đứng sau ủng hộ Hứa gia chúng ta, kể cả Hoa Dương tông kia biết, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi dù sao nơi này vẫn là địa bàn của Thái Huyền tông.”
“Dạ.” Hứa Tử Yên gật đầu nói: “Như vậy, phải yêu cầu gia tộc giao hết nhất phẩm phù tồn kho cho con, nếu không đủ, liền bảo tất cả chế phù sư trong gia tộc chế tạo suốt đêm. Còn con lại dành thời gian đi chế tam phẩm phù, để nhanh chóng trước ngày mười tháng sau, bố trí xong hai tòa phù trận.”
“Được.” Vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên hưng phấn, quay đầu hỏi lão tam Hứa Hạo Lãng: “Tam đệ, gia tộc hiện tại có bao nhiêu nhất phẩm phù?”
“Hồi đại ca.” Hứa Hạo Lãng đứng dậy từ chỗ ngồi, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý nói: “Nhất phẩm phù trong gia tộc có rất nhiều, đại khái cũng có khoảng hai mươi mấy vạn tấm, dù sao gia tộc chúng ta luôn có chế phù sư. Quanh năm suốt tháng tích góp từng tí một, nên quả thực không ít.”
“Ừ.” Hứa Hạo Nhiên vừa lòng gật đầu, lại quay đầu nhìn Hứa Tử Yên hỏi: “Yên nhi, bố trí một hộ tộc đại trận cần bao nhiêu phù?”
“Một vạn tám ngàn tấm là đủ rồi. Nhưng mà, đại bá, người phải nhớ kỹ. Phù trận này một khi mở ra, chỉ có thể duy trì chín ngày chín đêm, qua thời gian ấy, sẽ tự động biến mất.” Hứa Tử Yên một mặt khiếp sợ nội tình đại gia tộc của Hứa gia, một mặt nhẹ giọng nói.
“Vậy… có phải một khi mở ra liền không đóng lại được?”
“Không phải, đương nhiên có thể đóng lại, con nói là tổng thời gian không thể vượt quá chín ngày chín đêm.”
“À, chuyện này thì được.” Hứa Hạo Nhiên vừa thả lỏng tâm tình, đột nhiên lại nhìn Hứa Tử Yên hỏi: “Lẽ nào không có phương pháp kéo dài thời gian phù trận?”
“Có.” Hứa Tử Yên gật đầu khẳng định.
“Phương pháp gì?” Tinh thần Hứa Hạo Nhiên lập tức chấn động.
“Linh thạch, có linh thạch là có thể bổ sung linh khí phù mất đi.”
“Linh thạch thì gia tộc có một chút, nhưng mà đều là hạ phẩm linh thạch, cũng chỉ có bốn năm mươi viên, đây là cả mấy thế hệ gia tộc tích lũy lại. Để cho cao tầng gia tộc dùng khi đột phá cửa ải lớn.”
“Quên đi, hôm nay đại bá hãy giao một vạn tám ngàn tấm phù cho con, sau đó lệnh cho đệ tử gia tộc tối nay không được phép ra ngoài, tối nay con sẽ bố trí nhất phẩm phù trận này trước.”
“Được. Tam đệ, đệ hãy đi lấy một vạn tám ngàn tấm phù giao cho Yên nhi.”
Hứa Hạo Lãng vội vàng rời đi. Rất nhanh liền vòng trở về, giao một cái túi trữ vật cho Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên vận dụng tinh thần lực đảo qua bên trong, sau đó thu một vạn tám ngàn tấm nhất phẩm phù vào túi trữ vật của mình, cầm túi trữ vật rỗng trong tay trả lại cho Hứa Hạo Lãng.
Đêm.
Một thân ảnh ở không trung không ngừng bay lượn…
Đêm.
Toàn bộ gia tộc Hứa thị chìm vào bầu không khí yên tĩnh, tất cả đệ tử đều bị lệnh cưỡng chế ở lại trong phòng mình. Chỉ có cao tầng Hứa gia gác ở xung quanh gia tộc, không chút do dự tiến hành đột kích tất cả trạm gác ngầm do các thế lực khác an bày xung quanh gia tộc, sau đó lần lượt rút lui.
Đương nhiên, trải qua buổi thương lượng giữa Hứa Tử Yên và cao tầng gia tộc, nghĩ đến khả năng còn có một vài trạm gác ngầm gia tộc chưa hẳn có thể nắm giữ toàn bộ, vì vậy, gia tộc phỏng theo tông phục Thái Huyền tông may cho Hứa Tử Yên một bộ y phục của Thái Huyền tông, dù sao là ban đêm, kể cả trạm gác ngầm có trông thấy, cũng không nhìn rõ mười mươi, nhất định sẽ cho rằng là đệ tử Thái Huyền tông tới gia tộc Hứa thị. Đợi đến ngày mười tháng sau gia tộc lại hơi chút hiển lộ uy lực của phù trận, Thương Lãng thành Chu gia và Nam Lâm thành Dương gia kia nhất định sẽ tin tưởng người Thái Huyền tông tới Hứa gia.
Một bóng người mặc phục sức (*) Thái Huyền tông bay nhảy chớp nhoáng xung quanh gia tộc Hứa thị, thỉnh thoảng lại cầm phù trong tay vận dụng pháp quyết nhốt đánh xuống dưới đất, mỗi một lần thi pháp, phù ẩn vào nơi đó liền lóe lên một luồng ánh sáng. Tốc độ ánh sáng chớp lóe cực nhanh, chỉ chưa đến thời gian một hơi thở, liền ẩn sâu vào lòng đất.
(*) Phục sức: Quần áo và trang sức.
Bởi vì ánh sáng kia liên tục chớp lóe giữa bóng đêm, khiến cho rất nhiều thế lực chú ý, có điều nơi này dù sao vẫn là tổ địa gia tộc Hứa thị, mấy thế lực cũng không dám công khai ngang nhiên chạy đến trước mặt Hứa gia xem xét. Nhưng ở xa xa rình coi là không thể tránh được.
Thành chủ Trung Đô thành Lý Vạn Bằng, gia chủ Tiêu gia Tiêu Như Quy, gia chủ Ngô gia Ngô Mông, lúc này đều đứng trên nóc nhà mình, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phương hướng Hứa gia. Còn có rất nhiều thế lực ẩn giấu trong bóng tối. Quan sát mọi chuyện phát sinh ở Hứa gia tổ địa.
“Hứa gia đây là đang làm gì?”
“Chẳng lẽ là có bảo vật muốn xuất thế?”
“Không đúng, làm gì có bảo vật xuất thế nào, ánh hào quang không ngừng biến đổi khắp nơi. Lại nói ánh sáng phát ra kia cũng chẳng phải rất mạnh, không có khả năng là bảo vật xuất thế.”
“Chẳng lẽ Hứa gia có hành động lớn gì? Nghe nói ngày mười tháng sau bọn họ muốn kết minh với Cự Khuyết thành Hàn gia, có khi nào là đang chuẩn bị gì đó?”
“Ừ, nhất định là có hành động lớn nào đấy.”
“Hình như có một thân ảnh đang không ngừng bay lượn, ánh sáng chớp lóe đều là theo bóng người kia xuất hiện. Hay là bóng người kia phát ra ánh sáng?”
“Ủa? Hình như là mặc phục sức Thái Huyền tông, có phải là thật hay không?”
“Người Thái Huyền tông nửa đêm chạy đến Hứa gia làm chi?”
“Hả? Gia chủ và cao tầng Hứa gia đều điều động. Hứa gia rốt cuộc phát sinh sự tình gì?”
Thân hình Hứa Tử Yên di chuyển như chớp xung quanh gia tộc, vào ban đêm, nàng đã sớm thăm dò rõ địa hình, đối với việc bố trí một vạn tám ngàn tấm phù đã hoàn toàn hiểu rõ trong lòng. Lúc này, nàng đang dựa theo kế hoạch mà mình lên sẵn, không ngừng nhốt đánh phù xuống dưới đất.
Một vầng trăng sáng treo cao vằng vặc trên bầu trời đêm. Thân hình Hứa Tử Yên ở giữa bóng tối xẹt ra một tàn ảnh, tay không ngừng kết thành thủ ấn, phù phập phềnh xung quanh nàng liên tục bị nàng nhốt đánh vào lòng đất. Một vạn tám ngàn tấm phù, dù Hứa Tử Yên đã là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất, lại là thủy linh thể, ẩn chứa chân nguyên hùng hậu, cũng không khỏi chảy mồ hôi đầy mặt, ướt đẫm cả quần áo.
Vẻn vẹn một canh giờ, Hứa Tử Yên rốt cuộc ngừng lại, thân hình dừng ở trước cửa Nghị Sự đại điện, sắc mặt tái nhợt. Vừa thấy đã biết là cạn kiệt chân nguyên. Lấy ra hai viên Tăng Nguyên đan ăn vào, khoanh chân ngồi trên bậc thềm đại môn, nhắm mắt điều tức.
Bóng người chợt chớp động, đám người Hứa Hạo Nhiên hiện ra từ trong màn đêm, nhẹ nhàng dừng ở xung quanh Hứa Tử Yên. Thấy sắc mặt Hứa Tử Yên tái nhợt, mọi người liếc nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt xoay người, vây quanh Hứa Tử Yên đứng thành một vòng, yên lặng hộ pháp cho Hứa Tử Yên. Chuyện này trong lịch sử Hứa gia chưa bao giờ xuất hiện, tộc trưởng dẫn theo một đám cao tầng gia tộc tự mình hộ pháp cho một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Nếu để đệ tử trong gia tộc biết được, còn không rơi cả tròng mắt mới là lạ.
Vừa thấy Hứa gia tổ địa không còn chớp lóe ánh sáng, hơn nữa thân ảnh luôn bay lượn cũng dần mất tăm mất tích, những người luôn rình coi ở nơi xa đều đầy cõi lòng nghi vấn biến mất thân hình. Từ Tiêu gia và Ngô gia có hai thân ảnh bay ra, lập tức phi tới trên không phủ thành chủ.
Phủ thành chủ, bên trong thư phòng Lý Vạn Bằng, Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông đang ngồi vây quanh bàn.
Ba người ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, trong khoảng thời gian ngắn không khí bên trong thư phòng vô cùng đè nén. Đến cuối cùng vẫn là Lý Vạn Bằng trầm thấp mở miệng trước: “Các ngươi nói xem, ánh sáng tối nay chỗ Hứa gia là chuyện thế nào?”
Tiêu Như Quy và Ngô Mông cùng nhau lắc đầu, trong ánh mắt toàn là mê man. Tiêu Như Quy nhíu chặt mày hơi nôn nóng nói: “Hứa gia rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Xem lão già Hứa Hạo Nhiên kia cũng đi ra canh gác, Hứa gia nhất định đã xảy ra đại sự gì đó.”
“Có phải là Hứa gia lão tổ đột phá hay không?” Trên mặt Ngô Mông hiện lên một tia hoảng hốt.
“Ngươi hồ đồ à?” Lý Vạn Bằng mất hứng nói: “Làm gì có người nào đột phá mà chạy lung tung khắp nơi.”
“Đúng rồi, bóng người hôm nay hình như mặc y phục Thái Huyền tông.” Tiêu Như Quy có chút đăm chiêu nói.
Lý Vạn Bằng kiên quyết lắc đầu: “Không xác định, chỉ nhìn xa xa trông có chút giống.”
“Như vậy, ngươi nói… nếu người kia thật là người Thái Huyền tông, chúng ta còn thực hiện kế hoạch ban đầu hay không?” Sắc mặt Ngô Mông hết sức khó coi. Mắt thấy kế hoạch đám người mình chuẩn bị mấy năm, vả lại một thế hệ này của Hứa gia cũng không có nhân vật xuất chúng gì, còn gia tộc mình sắp cường thịnh tới nơi, thật không ngờ giấc mộng này lại có nguy cơ tan vỡ. Vì thế, ánh mắt Ngô Mông và Tiêu Như Quy đều nhìn sang Lý Vạn Bằng…