Chương 1002:
Ai biết được hắn ta còn chưa nói xong, trên nóc xe đột nhiên có tiếng động lớn, như có vật gì đập vào nóc xe “Cái gì vậy?” Sắc mặt của Lý Thiên Hủ thay đồi, hắn ta nhìn lên nóc Xe, nghĩ răng đó là một tảng đá rơi xuống từ ngọn núi bên phải.
Lâm Vũ cũng kinh ngạc nhìn lên nóc xe, sau đó sắc mặt đột ngột thay đồi, kinh ngạc nói: “Cẩn thận!”
Lời vừa buông xuống. Anh ta đẩy mạnh Lí Thiên Hủ một cái.
“Cheng”
Một tiếng kêu to, một lưỡi dao dài nhỏ màu trăng phát ra đốm lủa nhỏ đâm xuyên qua mái che của xe, vừa văn đâm vào khoảng giữa Lí Thiên Hủ và Lâm Vũ.
Lí Thiên Hú sắc mặt biến đổi nhanh chóng. nêu không phải Lâm Vũ kịp thời dây anh ta ra, thì có lẽ nửa bên vai đã bị dao đâm phải.
“Tìm cái chết!”
Lâm Vũ sắc mặt dữ tợn, một chưởng vụng lên phía nóc xe, ‘peng” một tiêng, một lực cực lớn từ trên nóc xe bị đánh bay ra ngoài, bay vòng xen lẫn, với tiêng trong không trung rồi rơi xuống ở một nơi cách xa đó. Mà người ở trên nóc xe đã sớm đã bay đi mật tung tích.
“Két két!”
Bộ Thừa nhanh chóng phanh dừng xe lại, hỏi bằng giọng kinh hãi: “Hà tiên sinh, anh không sao chứ?”
“Không sao!” Lâm Vũ lập tức lắc đầu, ngước đầu lên nhìn, qua ánh đèn mờ nhạt ở ven đường, liền phát hiện ở phía trước đường lớn có bóng của một người đàn ông mặc bộ chiến phục màu đen, chỉ có điều không giồng với các linh đánh thuê khác ở chô, trên đầu anh ta đeo một mặt nạ phản quang nhiều màu, che mắt khuôn mặt, trong tay câm một cao mã tấu dài đặc chê, trong bóng tối, phát ra ánh sáng màu bạc, sắc bén vô cùng.
“Tiên sinh, người này không phải là lính đánh thuê bình thường!” Bộ Thừa lúc này cũng chú ý đên người. đàn ông phía trước, dường như cũng đã phát hiện ra thân thủ lợi hại của người này, nhíu mày lạnh lùng nói.
“Có lẽ, người này căn bản không phải là lính đánh thuê gì cả!” Lâm Vũ nhíu mắt lại, từ trên người đàn ông này đánh giá.
“Mạng của chúng mày lớn thật! Bao nhiêu thuộc hạ của tao cũng không làm được gì cải”
Người đàn ông đeo mặt nạ bộng nhiên mở miệng nói, “Có điều In đã nhận tiền của người ta, vì thế chúng mày nhất định phải chết! Xuống xe đi, tao sẽ cô găng làm cho bọn mày chết nhẹ nhàng một chút!”
Giọng của người đàn ông có chút khàn khàn, Lâm Vũ cần thận nhớ lại, phát hiện bản thân chưa từng nghe.
qua giọng này, có điều anh nghỉ ngờ người đàn ông này cô ý. sửa đổi âm thanh của chính mình rôi.
Bộ Thừa tháo dây an toàn ra, một tay lấy ra dao găm ở bên hông, trầm giọng nói: “Hà tiên sinh, tôi. chặn người này lại, anh dẫn Lí tổng đi trước đi!”
“Vết thương của cậu nặng hơn tôi, không phải là đối thủ của anh ta.”
Lâm Vũ lắc đầu, thấp giọng nói, “Để tôi xử lý, đợi tôi hạ được anh ta, tôi muốn biết rằng, anh ta rốt cuộc là người nào!”
Anh nói lời này có chút tùy tiện, cho dù là để Bộ Thừa yên tâm, lại càng khiến cho bản thân thêm dũng khí.
“Gia Vinh, anh… Anh có thể không?”
Lí Thiên Hủ vẻ mặt vô cùng lo lăng hỏi.
“Yên tâm đi, Lí đại ca, không sao đâu!” Lâm Vũ trong lúc nói đã mở của xe dặn dò: “Tí nữa tôi chặn anh ta lại, hai người mau rời đi.”
“Tiên sinh, tôi đã đồng ý với sư phụ của tôi, phải thà chết bảo vệ anh an toàn!” Bộ Thừa giọng gâp gáp nói.