Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1006



Chương 1006:

Giọng dịu dàng của người phụ nữ _ bông nhiên cất lên, ô ở trên đỉnh đầu cũng vì thế mà hướng lên trên, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo mê hoặc, sau khi cô nhìn thấy tình trạng đầm đìa máu của Lâm Vũ thì mắt mỏ to ra, đôi môi hồng cũng không kìm được hề ra, kinh hãi nói: ‘Ô, Hà tiên sinh, anh bị thương rồi!”

Lời vừa nói xong, cô liền đi đến bên cạnh Lâm Vũ, ánh mắt quan tâm bộc lộ trong lời nói.

“Sao cô lại đến đây?”

Lâm Vũ có hiểu biết về thủ đoạn của cô ta, mặt đề phòng liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Cô mà dám bước thêm nữa, tôi sẽ giết côI”

Tuy rằng không hiểu rõ thân phận của cô ây, nhưng mà người con gái này có thê bông nhiên chạy đến cứu người đàn ông đeo mặt nạ kia, vậy thì khăng định răng bọn chúng là đồng bọn.

“Giết à! Anh giết hay không giết hắn ta không liên quan gì đên tôi. Người tôi quan tâm là anh, chứ không phải hắn ta!” Người phụ nữ cười cỏ chút dỗi hờn, chân không dừng lại, vẫn như cũ tiến lại.

“Được!”

Lâm Vũ thấy người phụ nữ này không nhìn thấy quan tài không rơi lệ, mặt gán lên, quay người lại, nắm lẤy, con dao ở trong cổ tay, cúi người xuông, nhưng bông nhiên anh cảm thây cô tay mềm đi, con dao găm rong tay không khống chế được mà rơi xuống đất, sau đó hai chân cũng mêm lại, thân thể không kìm được mà phịch một cái ngã xuống đất.

“Hà tiên sinh, anh sao vậy?”

Người phụ nữ kinh hãi kêu lên một tiêng, lập tức nhanh chóng chạy đến, một tay đỡ lầy Lâm Vũ, một tay giơ cái ô, thay cô che nước mưa, người không biệt, còn tưởng cô ây với anh có quan hệ thân thiệt nữa!

Lâm Vũ lúc này toàn thân bủn rủn vô cùng, không còn chút sức lực nào cả, nêu không phải người phụ nữ này đỡ anh, thì anh sớm đã bị ngã xuông đất rồi, có điều cái kiều đỡ này lại không có ý tốt, anh rõ ràng cảm nhận được có vật gì đó sắc nhọn cứng ở trong tay cô ta đặt ở trên người anh, không kìm được mà nhếch miệng cười đau khổ, thật sự không bao giờ ngờ được răng, bản thân không rơi vào tay người đàn ông đeo mặt nạ thân hình cường tráng, lại rơi vào tay một người phụ nữ! Lại còn là hai lần, chẳng Ìễ cô ta là khác tinh mà ông trời phái xuông để dày vò bản thân mình.

“Tôi rõ ràng là đã kịp thời bịt được miệng của mình, mà bây giờ trời lại mua, làm sao có thể trúng được thuốc mê của cô được?” Lâm Vũ thở hỗn hễn nói, buồn bực hỏi.

“Anh chỉ lo trốn mùi khí, mà quên tránh mưa àI” Người phụ nữ cười giòn tan nói.

“Tránh mưa?”

Lâm Vũ ngần người ra, sau đó lập tức cười khô sở. Đúng vậy, bản thân chỉ lo bịt mũi, lại không ngờ được rằng lúc sương mù nỗ tràn khắp bón phía, rất nhiều đã bay lên đầu nh, hôn hợp với nước mưa rơi xuống mặt và miệng anh. Bây giờ anh cuôi cùng cũng hiệu tại sao người phụ nữ này nói quá muộn rồi, hóa ra bản thân từ sớm đã trúng phải thuốc mê của cô ta.

“Nếu như tôi đã rơi vào tay của các người, tự biết là chỉ có đường chết, có điêu trước khi chết, tôi muốn biết, cô rột cuộc là ai? Lại từ đâu học được huyền thuật?”

Lâm Vũ biết rằng hôm nay sợ rằng .

lành ít dữ nhiều, vì thế trước khi chết muốn biết về lai lịch của người đàn ông đeo mặt nạ và người phụ nữ này rôt cuộc là ai.

“Người nào? Tất nhiên là người muốn giết mày rồi?”

Lúc này người đàn ông đeo mặt nạ dùng tay phải chồng Xuông đất lảo đảo đứng dậy, trong tay năm chặt con dao găm mà Lâm Vũ vừa làm rơi xuống đất, hai con mắt phát ra một tia đáng Sợ, đầy oán hận nhìn anh, rõ ràng là, cho dù lập tức gi ết chết Lâm Vũ, cũng không muôn cho anh biết thân phận của mình.

“Có điều nếu như vậy mà ‘ giết thì hời cho mày rồi!” Người đàn ông đeo mặt nạ cắn răng, quay đầu nói với người phụ, nữ kia: “Đem những thứ thuộc kỳ lạ cỗ quái làm thối nát bụng ruột mà cô làm ra đây, cho nó uống, tôi muốn nó sống không bằng chết!”

“Không được, những thứ thuốc đầy quá quý giá. rồi!” Người phụ nữ này kiện quyết lắc đầu, sau đó sắc mặt biến đổi, nhìn Lâm Vũ nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, vị tiên sinh này là thân sĩ nho nhã lễ độ, sao tôi nỡ làm vậy với _ anh ta được?”

“CôI”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.