Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1009



Chương 1009:

Hoa Hồng mắt sáng lên, trong mắt thoáng qua một phân thích thú, sau đó ngón tay trắng dài vuốt lên mặt Lâm Vũ, cười khanh khách nói: “Tiểu đệ, cậu thật có năng lực à, chị đây có chút không đành giêt cậu rồi!”

Lâm Vũ nghe thấy lời cô ta nói, nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mắt, sắc mặt ảm đạm, nhẹ giọng. hỏi: “Nếu như cô nhất định phải giết tôi, thì có thể đáp ứng yêu cầu cuối cùng của tôi được không, đề tôi gọi một cuộc điện thoại cho người tôi yêu…!”

Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra có cảm giác bản thân sắp đối mặt với cái chết, cũng là lần đầu tiên tính mạng năm trong tay người khác, tuy răng là người đã từng chết, chết chóc từ lâu với anh không có gì đáng sợ nữa, nhưng mà anh lúc này mới phát hiện người mà bản thân nhớ mong chính là Giang Nhan và Diệp Thanh MI.

Thật ra với mẹ còn bình thường, dù gì Lâm Vũ đã từng chết một lần, Hà Gia Vinh người con nuôi này có thân như thế nào, chắc chắn cũng không thê SO với con ruột được, vì vậy mẹ có thê chịu đựng được sự đả kích này.

Nhưng Giang Nhan lại khác, tuy răng cô chưa từng nói, nhưng Lâm Vũ biễt rằng, bản thân hiện nay tuyệt đối là người mà cô ấy quan tâm nhất. Còn về Diệp Thanh MI, anh cũng không biết nêu như mình chết cô có đau lòng không, nhưng anh biết rằng, bản thân nợ cô, mà không còn cơ hội đề bù đắp nữa. Anh bỗng nhiên rất hói hận, hồi hận vì không sớm nói cho cô biết thân phận Lâm Vũ thật của mình.

Anh cũng rât may mắn, may mãn vì không đem chuyện của Lâm Vũ nói với cô, ít nhất, bản thân chết rồi, thì cô không quá đau lòng…

“Gọi điện thoại cho người anh yêu?”

Hoa Hồng xích mặt lại gần anh, cười nói: “Người cậu yêu có xinh đẹp như tôi không? Đàn ông không phải đều thích có mới nới cũ sao? Bên cạnh tôi, cậu sao lại có thể nhớ đến người anh yêu được chứ?”

Lâm Vũ tránh ánh mắt của cô ta, bình tính nói: “Cô quả thật rất xinh đẹp, nhưng người tôi yêu còn xinh hơn cô hàng nghìn, hàng vạn lần!”

Hoa Hồng nhíu mày lại, trên mặt thoáng có chút không vui, sau đó thản nhiên cười nói: “Tôi không tin, cậu cô tình chọc giận tôi thôi.”

Nói rồi cô ngồi xuống bên cạnh trên chiếc sô pha, chân đeo đôi giày nhẹ nhàng cọ vào đùi anh, mu bàn tay chồng ở mặt, ánh mắt di chuyển, ngữ khí vô cùng lằng lơ: “Tiểu đệ, cho dù người cậu yêu CÓ xinh đẹp, cậu cũng nhìn chán rồi phải không? Chỉ cần cậu từ bỏ gọi điện thoại cho cô ta, chị đây đồng ý ngủ với cậu đêm nay! ‘Đề cậu chết cũng là con quỷ phong lưu, thế nào?”

Nói xong cô nhẹ nhàng đưa tay cởi cúc trên chiếc áo khoác ngoài, lộ ra sự tỉnh xảo của xương quai xanh và ngực mượt mà trắng nõn.

“Không có hứng thú!”

Lâm Vũ không thèm nhìn cô ta, bình tĩnh đáp lại một câu, thậm chí có chút ghét bỏ dùng hết sức lực của bản thân đầy chân xê dịch ra. Có điều trong lông! anh không kìm được có chút bôi hôi, không thể không nói, người phụ nữ này. giống như yêu tỉnh, chỉ nhìn một lần vào mắt cô ta, máu toàn thân của anh đều sôi trào lên.

“t€⁄2ujf’ Hoa Hồng giận hai hàng lông mày nhăn lại, mát bỗng bộc phát ra một sự giận dữ, có điều một lần nữa cô cười lên nói: “Không ngờ được, cậu vẫn là loại sỉ tình, điện thoại thì không được, viết thư đi, đợi cậu chết rồi, tôi sẽ tự tay đem thư gửi cho người mà anh yêu!”

Nói rồi cô đứng dậy đi đến nhà tắm sả nước tăm cho Lâm Vũ. Anh liếc theo bóng dáng của cô ta, đợi cô đi vào trong nỗ lực ngôi hẳn dậy, có gắng thử nghiệm làm thuyên giảm thuốc trên cơ thê, nhưng không có bất cứ tác dụng nào.

Lúc này Bộ Thừa đã đưa Lí Thiên Hủ vệ đên nhà, sau đó anh ở cổng lớn của tiểu khu đợi rất lâu, lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vũ, liền gọi điện cho Lệ Chân Sinh.

“Anh Lệ, các anh bên đó thế nào rồi?”

Bộ Thừa ngữ khí lạnh như băng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.