Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1015



Chương 1015:

“Hà Gia Vinh”

Viện trưởng Cung sắc mặt bỗng nhiên biến đồi, kinh ngạc nhìn tấn Vũ nói: “Cậu… Cậu chính là thần y Hà Gia Vinh? Trên ti vi nói về bị thần y đó?”

Đối với Hà Gia Vinh, cô cũng từng nghe tin, thời gian † trước trên tỉ vi còn lên tin tức buổi chiều, khắp nơi đều là tin tức về Hà Gia Vinh.”

“Đúng vậy, tôi chính là Hà Gia Vinh, có điêu không phải là thần y gì cả.”

Lâm Vũ lắc đâu cười, khiêm tôn nói.

*Ôi chao, Hà thần y, tôi đáng lẽ nghĩ đến cậu từ sớm! May mãn, may mãn.” Viện trưởng Cung vội vã đưa tay ra cảm lây tay Lâm Vũ, hào hứng nói: “Vậy thì mắt của tiểu Trí có hy vọng được chữa khỏi rồi. Đúng rồi, bác sĩ Hà, tôi có thê cầu xin cậu một chuyện được không…

nói rôi viện trưởng Cung đây kính trên mặt xuống, có chút ngại ngùng tiệp tục nói: “Cậu khám cho tiêu Trí xong, có thê. khám giúp tôi TƯ ng đứa trẻ bị bệnh ở trong cô nhỉ viện..

“Đương nhiên có thể rồi!”

Chưa đợi Lâm Vũ trả lời, Hoa Hồng đã lên tiếng đồng ý trước, ánh mắt biết cười nhìn viện trưởng nói: “Không chỉ khám cho mây đứa bé bị bệnh, còn tất cả các cô nhi ở trong Gia Vinh? Trên tỉ vi nói về bị thần y đó?”

Đôi với Hà Gia Vinh, cô cũng từng nghe tin, thời gian † trước trên tỉ vi còn lên tin tức buổi chiều, khắp nơi đều là tin tức về Hà Gia Vinh.”

“Đúng vậy, tôi chính là Hà Gia Vinh, có điêu không phải là thần y gì cả.”

Lâm Vũ lặc đâu cười, khiêm tôn nói.

*Ôi chao, Hà thần y, tôi đáng lễ nghĩ đến cậu từ sớm! May mãn, may mãn.” Viện trưởng Cung vội vã đưa tay ra cảm lây tay Lâm Vũ, hào hứng nói: “Vậy thì mắt của tiểu Trí có hy vọng được chữa khỏi rồi. Đúng rồi, bác sĩ Hà, tôi có thê cầu xin cậu một chuyện được không…

nói rôi viện trưởng Cung đây kính trên mặt xuồng, có chút ngại ngùng tiệp tục nói: “Cậu khám cho tiêu Trí xong, có thê. khám giúp tôi DANH đứa trẻ bị bệnh ở trong cô nhỉ viện..

“Đương nhiên có thể rồi!”

Chưa đợi Lâm Vũ trả lời, Hoa Hồng đã lên tiếng đồng ý trước, ánh mắt biết cười nhìn viện trưởng nói: “Không chỉ khám cho mây đứa bé bị bệnh, còn tất cả các cô nhi ở trong =’\ :a(a nAnŸ¬na< mZx*x.aAnr hố GHI Mỗi đứa trẻ?

Lớp da trên mặt Lâm Vũ giật giật, cô nhỉ viện này có mây trăm người, nêu như khám hết cho từng đứa một, không phải là mệt chêt anh saol Đúng là người đàn bà độc ác!

“Oi chao, vậy thì vô cùng cảm ơn cậu, Hà tiên sinh!” Viện trưởng Cụng sắc mặt vui mừng, phần khích năm lấy tay của anh không ngừng cảm ơn.

“Haha, không cần cảm ơn!” Lâm Vũ chỉ biết lắc đầu.

“Vậy thì làm phiên cậu khám cho tiêu Nhi đi cô nhi viện chúng tôi có phòng y tế, mời đi theo tôi” Viên trưởng Cung lập tức dắt tiêu Trí đi đến phòng ytẽ.

“Ha tiên sinh, chết nhẹ tựa hông mao, cũng nặng như núi Thái Sơn, nêu như cậu khám bệnh giúp cho , những đứa trẻ ở đây, vậy thì cậu chết, cũng như núi Thái Sơn rồi!”

Hoa Hồng thầy khuôn mặt khổ sở của Lâm Vũ, cười ngọt ngào với anh, đôi mắt to ngập nước có sự dịu dàng, nhẹ nhàng kéo lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Cậu nêu như có thế giú em trai tôi chữa khỏi mắt, tôi sẽ làm cho cậu chết thoải mái một chút, được không?”

Cô với Lâm Vũ lúc nói lời này vô cùng thâm tình, dường như không phải đang bàn luận về cái chêt chóc, mà giông như đôi tình nhân đang hẹn hò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.