Chương 1039:
Mà mặt Lâm Vũ trầm như nước, sâu thắm trong đôi mắt một cái nhìn lạnh lùng cùng sự khinh thường Đúng vậy, khinh miệt!
Đối với loại vẻ mặt này, Sở Vân Tỉ rất quen thuộc, bởi vì loại vẻ mặt này hắn thường xuyên biêu hiện ra với người khác, không nghĩ tới hôm nay Lẫm Vũ lại nhìn hắn với biểu hiện ấy!
Ánh mắt Sở Vân Tỉ liền mở to, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cơ thể không biết là vì nghẹt. thở hay là vì sợ hãi, dĩ nhiên run rây lên, cùng sự kiêu ngạo của hắn ban nãy, không ai bì nổi vẻ mặt tạo thành sự đôi lập rõ nét!
“Tùy thời có thể giãm chết tôi? Vậy bây giờ anh ngược lại giâm lên al”
Lâm Vũ nheo mất lại, trong mắt nồi lên một tia sáng, thanh âm lạnh như băng vô cùng.
Anh biết, chính là bởi vì mình khiêm tốn, chịu đựng quá nhiều, mới để cho những đại gia tộc kinh thành này, quá không coi trọng anh !
Một Sở Vân Tỉ, cũng xứng đáng so sánh với anh?!
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Vũ, trong mắt Sở Vân Tỉ hiện lên một tia hoảng sợ, mở miệng to, hầu như đều muôn nghẹn ngào đên chết, đâu còn nói ra chuyện, nhanh chóng câm tay vỗ vỗ cánh tay Lâm Vũ, hiển nhiên là mm nhũn.
“Có chuyện gì vậy? Sở đại thiếu,anh đây là đang câu xin ta tha thứ sao?”
Lâm Vũ nhíu mày.
Sở Vân Tỉ lúc này đang trợn tròn mắt, lập tức dùng sức gật gật đâu Lâm Vũ thấy lại nhìn xuống thật sự có thê bóp chết hắn, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông tay ra.
Khu khụt Sở Vân Tỉ lập tức che ngực mình, cúi đầu dùng sức ho khan vài tiếng, mở miệng thở hồn hến, cảm giác mình giỗng như ở cửa quỷ đi một vòng.
“Sở đại thiếu?” Lâm Vũ nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: -Hiện tại mời ngươi nói cho ta biết, ai mới là rệp CHỊU/2.
Sở Vân Tỉ cúi đầu thở hồn hên không nói gì, cũng không nhìn Lâm Vũ, căn chặt răng, trong ánh mắt phát ra một nỗi hận vô tận.
Sở Vân Tỉ hắn lớn như vậy, còn chưa từng có một người nào dám đại bắt kính với hắn như vậy!
Sỏ đại thiêu, ta hỏi ngươi! Lâm Vũ chậm rãi đi tới trước cửa sô, phát hiện vị trí văn phòng Sở Vận Tỉ thật đúng là tốt, gần nhừ có thê nhìn thầy nửa kinh thành, chăng qua có thê bởi vì tầng quá cao, sương mù cũng rất nặng.
Sở Vân Tỉ, tiên sinh ta hỏi anh kìa, đồ con rệp nhà ngươi, sao không trả lời!
Bộ Thừa lúc này cũng lạnh lùng quét Sở Vân Tỉ châm chọc nói, trong ng cảm giác vô cùng thoải mái, Sở g đại thiêu kinh thành đỉnh đỉnh đại danh thì sao? Hắn và Hà tiên sinh còn không phải muốn bắt nạt thì bắt nạtI Hắn vừa dút lời, bên ngoài nhất thời truyền đến một tiếng động hỗn loạn, ngay sau đó mây chục bóng người màu đen tựa nhưữ thủy triều từ ngoài cửa xông vào.
Sắc mặt Sở Vân Tỉ đột nhiên vui mừng, cơ thể đột nhiên trỗi dậy, nhanh chóng chạy tới đám người.
Bởi vì sợ hãi, lúc hắn xông ra chân đều mềm nhữn, thiếu chút nữa lảo đảo nhào xuống đất, cũng may đám người cách hăn gân, thân thê hắn đoạt lấy, ngược lại lập tức víu được đám người, một đám người lập tức đưa tay đỡ lấy hắn.
Sở đại thiếu , ngài không sao chứ?!
“Tôi không sao!” Sở Vân Tỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thâm tâm không khỏi may mắn, may nhờ có tâm nhìn xa, ở trên bàn lắm việc của.
hắn cài đặt hệ thống báo động có thể kết nói với bộ an ninh.
Hệ thông báo động này từ sau khi cài đặt, còn chưa từng dùng qua, bởi vì chưa từng có ai có năng lực này hoặc là can đảm, dám Tông vào tông bộ uy hiếp Sở Vân Tỉ !