Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1062



Chương 1062:

Vào giây phút Lâm Vũ và Hàn Băng nhìn rõ khuôn mặt ông ta, trên mai đều bắt giác thoáng lên một chút biểu cảm thất vọng.

Bởi vì Trương Hựu Tư của lúc này tuy rằng đi chậm, nhưng bước đi vô cùng vững vàng, không giống dấu hiệu bị thương.

Nhưng Lâm Vũ nhìn áo lông vũ trên người ông ta, vẫn không. khỏi ánh lên vẻ nghỉ hoặc, cười nói vệ phía Trương Hựu Tư: “Trương nhị gia, _ trong phòng nóng như vậy, ngài vẫn mặc áo lông vũ à?”

“Ha ha, vừa rồi cởi áo định đi ngủ, không phải là nghe thấy tiếng của mọi người, nên vội vàng ra sao. Cả ngày nay tôi vân luôn sốt, người yếu ót, liền khoác thêm chiệc áo lông vũ.”

Trương Hựu Tư cười khổ giải thích nói.

“Ngài thế này không phải là khoác, mà là mặc, người không biết còn tưởng ngài đang che giâu thứ gì đó đó.” Lâm Vũ cười nửa đùa nửa thật nói, quét nhìn cánh tay trái của ông ta.

“Hà Gia Minh, chết tiệt, nói ¡ những điều vớ vẫn kỳ quái khó hiểu, nhị gia tôi ở trong nhà chúng tôi, muốn mặc thế nào thì mặc!” Trương Dịch Đường | nói, mặt tức giận nhìn Lãm Vũ. | “Dịch Đường, không được vô lễ, không thây thiêu tá Hà vừa rôi đã giúp nhà chúng ta diệt trừ mây con sói ác sao?”

Trương Hựu Tư trâm giọng trách móc Trương Dịch Đường một câu, sau đó cười nói với Hàn Băng: “Thượng tá Hàn phải không? Thật sự cảm ơn cô, tối muộn thê này còn phiền cô tới đây! Cơ thể tôi không được khỏe, tôi không xuông dưới lâu được, phiên cô chuyền lên đây cho tôi nhé!”

Lâm Vũ nghe thấy lời này của ông ta vẻ mặt ngân ra, lập tức nói với Hàn Băng: “Đề tôi đừa cho Trương nhị gial”

Vừa dứt lòi, anh cũng không đợi Hàn Băng trả lời, lập tức lây thiệp mời và thư trong tay Hàn Băng bước về phía Trương Hựu Tư.

“Trương nhị gia, gửi ngài!”

Lâm Vũ bước tới chỗ cách Trương Hựu Tư: còn khoảng ba bốn bậc thang liền giơ tay đưa đồ về phía Trươg Hựu Tư, hơn nữa hướng anh đưa về chính là phía tay trái của Trương Hựu Tư, rõ ràng anh là cố .

na Trương Hựu Tụ đưa tay trái ra để nhận.

Nhưng Trương Hựu Tư chỉ cười gật đầu, có chút cô găng giơ tay phải ra nhận.

Lâm Vũ thây vậy híp mắt lại, vội vàng lại tiên lên thêm hai bậc nữa, môt tay nhét thiệp mời trong tay vào tay Trương Hưu Tư, sau đó đột nhiên giơ tay phải vô lên cánh tay trái của Trương Hựu Tư, cười nói: “Vẫn mong Trương nhị gia đến lúc đó nhất định phải tới nhéÌ”

“Được… khụ khu… được!” Trương Hựu Tư đột nhiên gật đầu, lập tức cúi đầu ho dồn dập.

Lâm Vũ liếc nhìn mặt và cánh tay trái của ông ta, thấy ông ta không có khác thường quá lớn, không khỏi nhíu mày, trong lòng kinh ngạc, lẽ nào người đàn ông đeo mặt nạ đêm đó thật sự không phải là ông ta?

“Thiêu tá Hà, người cũng gặp rôi, đô cũng đưa rôi, mời!” Trương Dịch Đình vừa bước tới, vừa giơ tay làm động tác mời.

“Trương nhị gia nhớ giữ ấm, uống nhiêu nước nóng!”

Lâm Vũ cười gật đầu, sau đó xoay người bước xuông, ra hiệu với Hàn Băng, bước nhanh đi ra ngoài.

Nhưng điêu bọn họ không biệt là, sau khi hai người bọn họ vừa bước ra khỏi cửa phòng khách, Trương Hựu Tư ở trên câu thang đột nhiên lảo đảo, nửa cơ thể bên phải đột nhiên ngã vào tường ở bên cạnh, lúc này mới miễn cưỡng chống đỡ đứng được, nhếch mép đau khổ, mồ hôi trên trán đồ như mưa.

“Cha, cha không sao chứ ?”

Sắc mặt trương Dịch Đình đột nhiên thay đối, vội vàng đỡ lấy cha của mình.

“Không sao… mau, dìu ba lên tầng…

Trương Hựu Tư đau khổ nói, giọng nói yêu ớt, nửa cơ thê bên trái hơi run lên.

Trương Dịch Đình vội vàng đỡ ông ta đi lên tâng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.