Cực Phẩm Ở Rể

Chương 108



Chương 108: Rửa Miệng Giúp Ông

Lâm Vũ thấy Giang Nhan kiên trì như vậy, cũng không biết nên từ chối thế nào, đành nhắm mắt gật đầu.

“Nhan Nhi à, mẹ thấy con hay là đừng đi nữa, bên ngoài đang có tuyết rơi, đường trơn như vậy, một mình con quay về, rất không an toàn.” Lý Tố Cầm khuyên nói.

“Đúng vậy, Gia Vinh giờ đi làm chính sự, còn không biết lúc nào có thể về, vẫn nên để nó gọi xe đi.” Giang Kính Nhân cũng nói phụ họa.

Trong lòng Lâm Vũ cảm động, thật là bố mẹ vợ à, vào lúc quan trọng liền giải vây giúp anh như vậy.

Giang Nhan do dự một chút, lúc này mới gật đầu, dặn dò nói: “Được, vậy anh đi đường chú ý an toàn, về sớm nhé.”

Nói rồi lấy khăn quàng lại, quàng lên cổ cho Lâm Vũ, thắt cần thận.

Lâm Vũ nhẹ nhàng vỗ lên tay cô, nháy mắt với cô một cái.

Tuyết ở bên ngoài đã rơi dày đặc, theo những gì mắt nhìn thấy, đều là cảnh tượng phủ một màu bạc, mặt đường hết sức trơn trượt, cũng may Lâm Vũ vừa ra khỏi cửa liền gặp được một chiếc taxi.

Chỗ Tiết Thắm ở là một chung cư kiểu khách sạn, nằm ở khu vực sầm uất của thành phó, là cô tạm thời thuê ở, tuy rằng cô tvừa mua được một căn nhà ở bên biển, nhưng vẫn chưa sửa Sang xong.

Sau khi Lâm Vũ đến, Tiết Thắm vẫn chưa về, Lâm Vũ liền đợi ở dưới lầu, chẳng bao lâu trên người liền phủ một lớp tuyết đọng.

*Ôi trời, xin lỗi anh, đường không dễ đi, tôi về muộn rồi.” Tiết Thắm đỗ xe xong, vội vàng chạy tới.

“Không sao, muộn thế này rồi vẫn còn làm việc, vất vả cho cô À:m ^ ~ ˆ . . “+ ` .. . ` Ä ^ “

rôi.” Lâm Vũ có chút ngại nói, mình với tư cách là cô đông của công ty, chẳng giúp được việc gì, tất cả để cho Tiết Thắm một mình làm.

“Chỉ cần lượng tiêu thụ của chúng ta đi lên, chút khổ cực này có tính là gì.”

Tiết Thắm cười, lấy chìa khóa trong túi xách ra: “Lên trên nhà với tôi một lát nhé, vừa rồi phía đạo diễn gọi điện tới, nói nữ minh tinh mời đến đó sẽ đến muộn một chút.”

Lâm Vũ vừa nghe Tiết Thắm mời mình lên, không khỏi có chút do dự.

*Đi thôi.” Tiết Thắm thấy anh đứng đó không nhúc nhích, quay đầu nhìn anh, cười nói: “Sao thế, sợ tôi ăn thịt anh à?”

Lâm Vũ lúc này mới đi theo cô cùng lên trên.

Nhà của Tiết Thắm rất sạch sẽ, cũng rất gọn gàng, là kiểu nhà một phòng khách một phòng ngủ rộng rãi, đồ nội thất cũng vô cùng tinh tế, giấy dán tường và ánh đèn đều là loại theo gam màu vàng đậm, đem lại cho người ta cảm giác rất ấm áp.

“Anh ngồi một lát đi, tôi đi pha trà cho anh.” Tiết Thắm sau khi bảo Lâm Vũ ngồi xuống, pha cho anh một cốc trà xanh.

Ặ Sau đó Tiết Thắm gọi điện cho đạo diễn: “Được, bây giờ định thời gian rồi phải không? Mười hai giờ à? Được, được, vậy chúng ta gặp nhau lúc đó.”

Tiết Thắm cúp điện thoại nhìn đồng hò, thấy mới tám giờ, cười với Lâm Vũ, nói: “Đợi một lát vậy, nữ minh tỉnh đó tới muộn chút.”

Mặc dù Tiết Thắm rất muốn tán gẫu với Lâm Vũ, nhưng cô thật sự không có thời gian, nói một tiếng với Lâm Vũ, liền chạy qua mở máy tính bắt đầu chỉnh sửa báo cáo tiêu thụ của tuần này.

Lâm Vũ bưng cốc trà nóng, nhìn những bông tuyết tuôn rơi bên ngoài cửa số cùng những ngọn đèn ở phía xa, cảm giác rất ám áp, tùy ý cầm một quyễn tạp chí lên xem.

Thời gian cứ thế trôi đi, rất nhanh đã hơn mười giờ.

“Tôi vào nhà vệ sinh.”

Lâm Vũ uống trà hơi nhiều, nói một câu với Tiết Thắm, liền vào nhà vệ sinh.

Ngay khi anh vừa mới đi vào không lâu, trên khóa cửa đột nhiên vang lên, truyền đến một tiếng tách nhẹ, sau đó một người đàn ông trung niên mặc vest xám, để kiểu tóc 7/3 rón ra rón rét từ ngoài cửa đi vào.

Ông ta thấy phòng khách lại vẫn bật đèn, không khỏi có chút bất ngờ, sau đó liếm môi miệng, nhẹ nhàng đóng và khóa cửa lại, cất bước cần thận đi vào, nhìn thấy Tiết Thắm đang chuyên tâm trước bàn máy tính, trong ánh mắt ông ta thoáng hiện lên một tia hưng phần.

Tiết Thắm lúc này đang tập trung tinh thần làm báo cáo, cũng không hề chú ý đến việc có người đi vào.

Cho tới khi người đàn ông đó đi tới bên cạnh cô, cô mới chợt kinh hoàng, đứng bật dậy, kinh ngạc nói: “Anh Triệu, sao anh lại tới?”

“Hờ hò, tôi đến nói chút chuyện với cô.” Gã đàn ông cười: “Căng thẳng như vậy làm gì, anh Triệu cũng không phải là nước lũ mãnh thú.”

Ông ta là chủ nhà của Tiết Thám, chủ hộ của căn nhà này.

Tiết Thắm nhíu mày, ngẳng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cũng sắp mười một giờ rồi, có chút không vui, chuyện gì còn cứ phải nói vào lúc muộn thế này chứ.

“Anh là vào bằng cách nào?” Tiết Thắm có chút đề phòng nhìn ông ta.

“À, cửa nhà cô không khóa, tôi đẩy một cái liền đi vào.” Gã đàn ông cười ha hả nói, cơ thể bất giác tiến gần thêm cạnh Tiết Thắm.

“Không thể nào, rõ ràng tôi đã khóa cửa rồi.” Tiết Thắm có chút chán ghét lùi lại sau một bước.

“Vậy có thể cô không khóa chặt.” Gã đàn ông cười ha hả nói.

“Nói đi, muộn thế này anh đến tìm tôi có chuyện gì?” Tiết Thắm lạnh lùng nói, bức thiết muốn đuổi người đàn ông này đi.

“Là thế này, gần đây giá nhà tăng lên rất mạnh, vì vậy tiền thuê của cô, cũng phải tăng lên một chút.” Gã đàn ông liếm môi, cười ha hả nói.

Gần đây giá nhà ở Thanh Hải quả thật tăng rất nhanh, nghe đồn một tỷ phú doanh nhân người Hong Kong có một dự án mấy chục tỷ định đầu tư vào Thanh Hải.

Dự án này một khi hoàn thành, GDP tạo ra hàng năm có thể lên tới hàng chục tỷ, vì vậy chịu ảnh hưởng của tin đồn này, địa vị thành phố của thành phố Thanh Hải lại tiến thêm một bước, giá phòng đương nhiên cũng theo đó mà tăng cao.

“Tăng giá? Tăng bao nhiêu?”

Tiết Thắm nhíu mày, có chút không vui, vẫn chưa đến hạn hợp đồng, chủ nhà này lại đột nhiên muốn tăng giá.”

“Gấp đôi!”

Gã đàn ông giơ một đầu ngón tay về phía Tiết Thắm, cười hi hi nói.

“Không được! Biên độ tăng quá cao, tôi không đồng ý!” Tiết Thám lạnh lùng nói.

Tiền thuê nhà một tháng hiện giờ của cô là mười nghìn tệ, nếu như tăng gấp đôi, chính là hai mươi nghìn tệ. Tuy rằng hai mươi nghìn tệ đối với cô không đáng là gì, nhưng đây là vấn đề mang tính nguyên tắc, chủ nhà này rõ ràng là mượn cơ hội bẫy cô.

“Không được? Nếu không được vậy chúng ta hủy bỏ hợp đồng đi, tôi cho người khác thuê nhà, vào lúc này, khách thuê thì có, nhưng nhà cho thuê lại đang rất thiếu đó. Cô cũng biết, lúc đầu tôi đã từ chối ba người khách, cuối cùng cho cô thuê nhà.”

Gã đàn ông sầm mặt, lạnh lùng nói.

“Anh… anh quả thật là giở trò vô lại!”

Tiết Thắm tức đến mức sắc mặt trắng bệch, gã đàn ông đó nói quả thật là sự thật, căn nhà giống như chỗ này của ông ta, quả thật rất dễ cho thuê ra ngoài.

Gã đàn ông vừa nhìn biểu cảm của Tiết Thắm, trong lòng đắc ý không thôi, ánh mắt tham lam quét lên gương mặt đẹp đẽ và vóc dáng bốc lửa của Tiết Thắm, nước dãi cũng sắp chảy ra ngoài: “Đương nhiên, nếu cô không muốn tăng giá thuê cũng được, vậy tối nay cô hãy ở bên tôi, nói không chừng tôi vui vẻ rồi, miễn phí luôn tiền thuê nhà sau này cho cô.”

Gã đàn ông nói xong hung hãn hít một hơi trên người Tiết Thắm. Mùi ấm áp hương vị ngọt ngào trên người Tiết Thắm lập tức khiến lửa dục trong người ông ta dâng cao, ông ta không đợi nổi vọt tới, giơ tay muốn ôm Tiết Thắm.

“Anh muốn làm gì?”

Tiết Thắm bị dọa sợ tới mức sắc mặt thay đổi, vội vàng đẩy ông ta ra, chạy tới phía sau ghê sofa, lạnh lùng nói: “Ông đừng làm loạn, bạn trai tôi đang ở đây đó.”

“Bạn trai, cô lây đâu ra bạn trai?”

Gã đàn ông cười hi hi, nói: “Tôi đã quan sát cô hai tháng nay rồi, chưa từng có đàn ông đến chỗ này của cô, cô đừng lừa tôi nữa. Bảo bối, sống một mình cô đơn lắm, tối nay để anh yêu thương em cho vui vẻ nhé.”

Để có được tối nay, gã đàn ông đã chuẩn bị khoảng hơn hai tháng, sở dĩ ông ta cho Tiết Thắm thuê nhà, chính là vì mục đích này.

Cho nên hôm nay bắt luận thế nào, ông ta cũng phải có được Tiết Thám, chỉ cần trở thành người phụ nữ của ông ta, ông ta sẽ không sợ Tiết Thắm không nghe lời.

“Gia Vinh, Hà Gia Vinh!”

Tiết Thắm thấy gã đàn ông nhào tới, lập tức lo sợ thấy không ổn, vội vàng chạy quanh ghế sofa với ông ta.

“Cục cưng, cô đừng lừa tôi nữa. Tối nay cô đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi. Anh bảo đảm khiến cô vui sướng tột cùng.” Gã đàn ông cười hết sức thô bỉ, giơ tay ra bắt, suýt nữa tóm được cổ tay trắng muốt của Tiết Thắm.

*Tôi trả ông tiền thuê gấp ba lần, bảo ông ngủ cùng với con lợn, ông bằng lòng không?”

Lúc này Lâm Vũ cầm một chiến khăn lông trắng bình thản đi ra.

Thật ra vừa rồi về cơ bản anh đã nghe được đoạn đối thoại giữa gã đàn ông và Tiết Thám. Vốn dĩ còn tưởng chủ nhà này chính là muốn tham lam chiếm lợi, không ngờ lại táng tận lương tâm như vậy, muốn cưỡng đoạt Tiết Thắm.

Gã đàn ông sau khi nhìn thấy Lâm Vũ rõ ràng sợ hét hồn, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cậu là ai2”

“Anh ấy chính là bạn trai tôi, Hà Gia Vinh!” Tiết Thắm vội vàng chạy tới khoác tay Lâm Vũ, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nếu không phải Lâm Vũ ra kịp thời, suýt chút nữa cô đã bị chủ nhà kinh tởm này giở trò bỉ ồi.

Gã đàn ông tức giận nắm chặt nắm đấm, không ngờ Tiết Thắm lại thật sự có bạn trai, mình cũng thật đen đủi, lần đầu tiên Tiết Thắm đưa bạn trai về nhà lại bị gặp phải.

“Tôi không quan tâm bạn trai hay bạn gái gì của cô, chỗ này là nhà của tôi, dù sao tôi cũng phải tăng giá!” Gã đàn ông hận đến cắn răng, lạnh lùng nói.

“Trước tiên đừng nói tăng giá hay không, vừa rồi ông khiến bạn tôi sợ hãi, ông xin lỗi cô ấy trước đi. Tuy rằng mức độ mạo phạm của ông với cô ấy rất tồi tệ, nhưng chỉ cần ông quỳ xuống dập đầu ba cái kêu thật to, nói câu “Bà cô ơi, tôi sai rồi”, tôi và bạn tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ cho ông.” Lâm Vũ bình thản nói, bưng cốc trà uống một ngụm.

“Con mẹ mày!”

Gã đàn ông vốn khó chịu với Lâm Vũ, vừa nghe lời nói mang tính sĩ nhục này của Lâm Vũ, trong chớp mắt bốc hỏa, chỉ vào Lâm Vũ mắng to: “Thằng ranh con, mày có biết mày đang ở chỗ nào không? Với bộ dạng này của mày, một tay tao đã có thể bóp chết mày…”

$ Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Vũ trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt ông ta, đồng thời hung hăng chọc cốc trà vào trong miệng ông ta.

Keng một tiếng, cốc trà trong nháy mắt vỡ vụn, mảnh vụn thủy tinh hầu hét đâm vào trong miệng gã đàn ông, còn có một phần nhỏ bay tung tóe xuống dưới đắt.

Gã đàn ông lập tức miệng đầy máu tươi, răng cửa cũng bị đập rơi mấy cái, nước mắt nước mũi tràn ra, kêu hu hu, đau đớn không chịu nỗi.

“Cái miệng này của ông thật sự là hôi thối quá, tôi dùng nước trà rửa miệng giúp ông.” Lâm Vũ cười híp mắt nói.

“Đợi tết… đi, chún mài đợi tết đi…” (Đợi chết… đi, chúng mày đợi chết đi…) Bởi vì trong miệng đầy mảnh vụn thủy tinh, vì vậy gã đàn ông nói cũng không nói được rõ.

“Xem ra vẫn chưa rửa sạch.”

Lâm Vũ than thở lắc đầu, tiếp đó túm chặt cỗ áo ông ta, kéo ông ta vào nhà vệ sinh như kéo một con chó chết, kéo tóc ông ta, một tay ấn đầu ông ta vào trong bồn cầu, sau đó xẹt một tiếng ấn chốt xả nước, đợi sau khi nước dâng lên, Lâm Vũ lại ấn xuống lần nữa.

Cả bồn cầu trong nháy mắt ngập đầy nước, trực tiếp không qua đầu của gã đàn ông.

ÓC QG OD:.. .

G 0C Gã đàn ông vùng vẫy kịch liệt, nhưng tay của Lâm Vũ vẫn như kiềm sắt, mặc cho ông ta giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

“Thôi bỏ đi, đừng gây ra án mạng.” Tiết Thắm có chút lo lắng nói.

“Không sao.”

Lâm Vũ nhắc đầu của gã đàn ông lên, cười ha hả nói: “Bây giờ miệng rửa sạch rồi nhỉ?”

“Ông đây sẽ xử mày… ọc ọc ọc…”

Gã đàn ông còn chưa nói xong, liền bị Lâm Vũ án đầu nhét lại vào bồn cầu lần nữa.

“Haiz, phiền mang nước giặt quần áo đến đây cho tôi. Haiz, đúng rồi, và cả nước tẫy rửa bồn cầu nữa. Áy, chỗ cô còn có cả dung dịch tiêu độc 84 à, cũng mang luôn lại đây cho tôi, tôi cho ông ta biết thế nào là vui sướng tột cùng thật sự.”

Lâm Vũ quét nhìn phòng vệ sinh một chút, cười híp mắt bảo Tiết Thắm mang những đồ này cho anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.