Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1107



Chương 1107:

Hà Khánh Võ đã bước qua nghe vậy liền quay đầu trở lại trừng mát liệc nhìn con trai thứ ba của mình, sau đó sắc mặt liền mềm mỏng, nói với Lâm Vũ: “Hà tiên sinh, phiên cậu đợi một chút, tôi có chuyện muôn nói với cậu.”

“Được!

Lâm Vũ có chút giật mình, trong ấn tượng của anh đây là lần đầu tiên Hà lão gia lại chủ động muôn nói chuyện với anh, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng, không biết ông ây muôn nói chuyện gì với anh.

“Lão thủ trưởng!”

Lúc này, một vị trung tướng trước mặt nhìn thây Hà khánh Võ liên bước lên nghênh đón, liền hành lễ theo kiểu quân đội.

“Chào thủ trưởng!”

Mấy người thiệu tướng còn lại cũng lập tức hành lễ, cả mặt nghiêm túc.

“Ừa, mấy tên tiểu tử các người vẫn là dáng vẻ này à!”

Hà Khánh Võ quét mắt liền nhìn những tướng quân tóc mai có chút bạc trăng, bình thản nói một câu.

Các sĩ quan có mặt đêu ngạc nhiên khi nghe những gì ông nói, nhưng họ lập tức coi đó là lễ đương nhiên, đôi với ông Hà thì những viên tướng này đúng là lũ nhóc, có thể những viên tướng này đã từng ở dưới trướng của ông ta thì sao.

Các tướng quân lập tức cung kính gật đâu nói: “Ngài lớn mà vẫn còn khỏe như lính tráng vậy là mừng ạl”

“Tự Trăn bị thương khi thực hiện nhiệm vụ phải không?” Đôi mắt đục ngầu của Hà Khánh Võ chọt lóe lên tia đau thượng, quay đầu nhìn con trai đang năm bắt động trên giường trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô họng mấp máy, đôi tay gây guộc giật giật, nắm chặt chiếc nạng trong tay.

“Không tồi!” Trung tướng gật đầu thở dài nói, “Lão thủ trưởng, thực xin lỗi, là tôi không chăm sóc tôt cho Tự Trăn…”

Hà Khánh Võ xua tay, nghiêm nghị nói: “Con trai tôi đâu đội trời chân đạp đất, không cân ai chăm sóc! Vì đất nước, vì nhân dân, cho dù có tan thành từng mảnh, vậy thì sao?”

Những lời nói của Hà Khánh Võ rất nghiêm nghị, nhưng trong lòng ông lại ân chứa một tâng nước mắt.

“Cha, đừng lo lăng, kêt quả khám bệnh của anh hai vẫn chưa có, vân đề có thể không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ!” Hà Tự Khâm không khỏi đau lòng khi nhìn thấy cha mình đau buồn như vậy, vội vàng an ủi nói.

“Lúc nãy khi cha đi lên, cha tình cờ gặp Triệu Trung Cát, kết quả cha nhìn…

Thân thê Hà Khánh Võ run rẫy khi nói câu này, giống như ngọn nên trong gió, có thê vụt tắt bát cứ lúc nào.

“Cha nhìn thấy gi”. Sắc mặt Hà Tự Khâm kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Là tình huống gì đây?”

Giọng nói Hà Tự Khâm vừa nói ra, sác mặt những người xung quanh lập tức thay đồi, tập trung tinh thần nhìn VỆ nh: Hà Khánh Võ, toàn bộ đều đang đợi ông nói những lời kê kiếp.

“Bác sĩ nói thông qua. kết quả kiểu tra, có thể nhìn ra, trên vệt thương bị dao chém có chút độc TOï Hà Khánh Võ nắm chặt cây gậy trong tay, giọng nói có chút run rây, người đàn ông cả đời chiến đầu như ngựa chiến này, lần đầu tiên lại cất tiếng nói thấy thật buồn bã như vậy.

“Độc mãn tính?”

Hà Tự Khâm nghe thê vội vàng nói: “Độc trong đó phân tích rõ ra, nghiên cứu độc dược, giải nó rôi không phải là được rôi sao?”

“Đây là một loại độc rất lạ, không có ở trong nước ta…”

Hà Khánh Võ nói đến đây thì đột ngột dừng lại, sau đó quay đầu lại liệc nhìn trung tướng bên cạnh, dường như nhận ra điêu gì đó, không tiện nói cụ thể, ông chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Dù sao cũng là loại độc rất hiếm có, căn bản không…không có cách giải…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.