Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1108



Chương 1108:

Ông nói xong, đột nhiên cảm thấy trong mũi như bị nghẹt gì đó, đáy mắt có chút chua xót.

“Không thể giải được?”

Sắc mặt Hà Tự Khâm đột nhiên thay đổi khi nghe thấy những lời này, vội vàng nói: “Cha, không phải chứ, hiện tại điều kiện y tế tiên tiên như vậy, chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ có thể tìm ra cách giải độc!”

Mặc dù Hà Tự Khâm và em thứ hai có rất nhiều lúc không hợp nhau, hơn nữa ông ta cũng ghen tị với việc cha mẹ cưng chiêu đứa thứ hai, nhưng ông ta biết đứa thứ hai có ý nghĩa như thế nào với Hà gia. Rất nhiều người bên ngoài còn sợ hãi lão nhị Anh cả ông ta, lão nhị cũng giông như ông là trụ cột hỗ trợ Hà gia, mà hai anh em bọn họ cũng là một trong những lý do chính khiến Hà gia trở thành thế gia đứng đầu.

Ông ta không muốn gia tộc bị lung lay, do đó tự nhiên cũng không hi vọng lão nhị xảy ra chuyện.

Đứng một bên nãy giờ, Tiêu Mạn Như yên lặng lắng nghe tât cả những c điều này, từ đầu đến cuối không nói tiếng nến nắm chặt tay, móng tay gần như căm vào lòng bàn tay, sắc mặt tái nhọt, thân thê run rây, nước mắt không chịu được cứ rơi lã chã.

Hà Khánh Võ cúi đầu, khẽ thở dài: “Bệnh viện đa khoa quân khu đã tiếp xúc với chất độc này mười năm trước, đã nghiên cứu mười năm, vẫn không có cách nào giải được…

“Mười…mười năm?”

Sắc mặt của mọi người đêu thay đôi đột ngột khi ông nói như vậy, nhưng không ngờ trên đời lại có một loại độc dược quái gở kì dị như vậy!

Hà Tự Khâm nuốt nước miếng, sốt sắng nói: “Cha, ý của cha là mười năm trước đã có người bị nhiễm loại độc này?”

“Không sai, người này cha cũng biết, cũng là một nhân vật anh hùng, mười năm trước, ông ây cũng chữa trị ở đây!” Hà Khánh Võ nhớ về chuyện lúc trước, vẻ mặt có chút thăng trâm.

“Vậy…vậy người đó hiện tại sao rồi?”

Hà Tự Khâm tuy nghe rõ mỗi một lời của cha mình, những vẫn ôm hi vọng mà hỏi.

“Cha nói rồi, độc không thể giải, con cho rằng sau đó như thế nào…” Hà Khánh Võ nói điều này bằng một giọng rất nhỏ, sự tuyệt vọng trong giọng nói của ông vô cùng rõ ràng, ông hơi ngắng đầu lên, không muôn nước mắt của mình rơi xuông.

Hà Tự Khâm há to miệng, sững sờ một hồi, không biết nên nói gì mới tốt.

Hà Tự Hành vội vàng chạy tới, nghiến răng nghiên lợi nói: “Không giải được.

thì chúng ta cũng phải giải. Không thể cứ đề anh hai chết như thế này!”

“Nhị thiếu gia tạm thời sẽ không sao!”

Lúc này, một bóng người vội vã đi tới từ bên cạnh hành lang, chính là Triệu Trung Cát, phó viện trưởng của bệnh viện này kiêm chủ nhiệm ngoại khoa, ông ây vừa đi vừa vội vàng nói: “Tuy.

loại độc này rất độc, nhưng độc tính cũng rất chậm. Nhị gia quả thật có nhiều vết thương trủng độc, nhưng kéo dài một hai tháng thì không vân đề gì.”

“Kéo dài một, hai tháng?” Hà Tự Hành chạy đến nắm lây cô áo của Triệu Trung Cát, tức giận nói, “Cái tôi muôn không phải là kéo dài một, hai tháng, mà là muôn anh hai tôi sống sót! Bệnh viện các người làm ăn như thế nào vậy, đã mười năm rôi, mà đến nay cả độc cũng không giải được.”

“Tự Hành!”

Hà Tự Khâm lập tức kéo tay em ba lại, sau đó nói lời xin lỗi với Triệu Trung Cát: ‘Lão Triệu, bình thường nó như vậy thôi, nhưng cũng rất lo lắng.”

“Sao chúng tôi lại không lo lắng chứ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.