Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1133



Chương 1133:

“Nêu như ông nói bên trong không có độc vậy tại sao phải rửa sạch cặn thuốc.” Lâm Vũ liệc nhìn ông ta một cái nhàn nhạt nói, đây chính là lý do khiến thuốc có mùi nhạt hơn.

Rửa sạch cặn thuốc?

Đám bác sĩ nghe thấy vậy thì sắc mặt lại thay đổi, hoài nghỉ nhìn Phương Chính.

“Không, không có.”

Phương Chính loạng choạng vì sọ hãi, suýt nữa thì ngã xuống đát, ánh mắt quét qua đám đông một lượt rồi sốt sảng nói giải thích: Không có, thuốc này sắc còn chưa quá một giờ đồng hô đặt ở đó không có động đến vì sợ xảy ra chuyện gì nên mỗi cặn thuốc tôi chỉ đề lại có nửa ngày, nêu như đây là vấn đề thì không phải tôi đã sớm phải đồ bỏ cặn thuốc đi rồi.”

“Hừ!” Lúc này Bộ Thừa đột nhiên xông ra lạnh giọng nói: “Nói không chừng ông vì chuẩn bị những lời này nên mới cô ý không đồ cặn thuốc đi.”

Mọi người trong phòng nghe những gì hai người nói thì không khỏi lộ ra vẻ nghỉ hoặc, không biết nên tin ai.

“Nói không có bằng chứng.” Hà Tự Khâm liệc nhìn Phương Chính, trông ông ta không giống nói dối liền nói với Lâm Vũ: “Cậu nói bên trong thuốc này có độc, có chứng cứ không?”

“Chuyện này không đơn giản sao, đem ởi phòng thí nghiệm kiêm tra là được.” Tiêu Man Như lập tức đứng ra nói với anh cả.

“Em dâu, em sao vậy, em hai suýt chút nữa bị tên này hại chết em còn bênh vực giúp cậu tạ?” Hà Tự Khâm cau mày mặt đầy thắc mắc nhìn em dâu mình.

“Không phải em bênh vực cậu ta mà em muôn bênh sự thật.”

Mặt Tiêu Man Như kiên quyết sau đó quay đầu nhìn Lâm Vũ, cho đến tận bây giò không hiểu sao bà vẫn tin tưởng Lâm Vũ.

“Cặn thuốc đã bị rửa qua rồi, hơn nữa độc lại trộn lẫn cùng thuôc không biết sẽ biên hóa thành gì, vì vậy cho dù cho đến phòng thí nghiệm thì sợ rằng cũng không kiêm tra ra được gì.” Lâm Vũ khẽ lắc đầu.

Anh không thê không nói người hại đứng sau việc này quả thực là một cao nhân, không chỉ là có mưu lược, suy nghĩ chu toàn mà còn giỏi vê trung y, toàn bộ sự việc đều được bố trí vò cùng hoàn hảo không chê vào đâu được.

Nếu như Lâm Vũ không lấy ra được bằng chứng thì chuyện này anh sẽ phải gánh trách nhiệm.

Dựa vào thế lực nhà họ Hà thì tuyệt đối sẽ cho anh thân bại danh liệt, đây anh xuống đáy của xã hội.

“Ha, tiểu tử, tôi coi như đã nhìn ra cậu đang muốn trồn tránh trách nhiệm đúng không?” Hà Tự Khâm cười nhạo nói, “Nếu như đã không có chứng cứ vậy thì tất cả những gì cậu nói chỉ là bịa đặt, khả năng bịa chuyện của cậu cũng khá đấy.”

“Đúng vậy, bằng chứng gì cũng không có còn nói năng linh tinh.”

“Qủa nhiên là như vậy, bác sĩ Hà vì trôn tránh trách nhiệm dám ăn nói hàm hô.”

“Xem ra người này cũng chỉ có như vậy, khoác lác cái gì mà tay nghề cao siêu, y đức cao thượng, kết quả vì bảo vệ chính mình mà đồ tội cho người. khác, đúng là một kẻ tiểu nhân.”

Một vài bác sĩ trẻ ở bên cạnh không nhịn được thì thào bàn tán, bọn họ thây Lâm Vũ cũng ngang tuôi mình mà lại có thành tích cao như vậy liền sinh lòng đồ ky, có cơ hội đương nhiên không nhịn được mà bôi nhọ, chửi rủa Lâm Vũ.

Triệu Trung Cát ở bên cạnh cũng toát mô hôi, không ngờ bác sĩ Hà mà ông khen ngợi bao lâu nay lại làm ra chuyện như vậy, có chút bát lực nói: “Bác sĩ Hà, anh nói như vậy không có tác dụng, chúng tôi cần lời nói thật, anh có thể chứng minh tất cả lời anh nói là thật không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.