Chương 1156:
Trái tim Rose run lên khi nghe những lời Lâm Vũ nói, cô không thê kìm được nước mắt khi nghĩ đến đôi mắt vô hồn của em trai mình.
“Đương nhiên, đừng lo lắng, chờ đem cô hành quyết, tôi tiệp tục chữa lành mắt cho cậu ây!” Lâm Vũ lạnh lùng nói: “Nhưng cô phải nói cho tôi biết hiện tại cậu ây ở nơi nào!
“Hành quyết tại chỗ?” Rose nhìn Lâm Vũ với ánh mắt buồn bã, thì thầm: “Ngay cả anh cũng nghĩ là tôi có tội?”
“Cô đâu chỉ có tội, quả thực là tội ác tày trời!”
Trong lòng Lâm Vũ bỗng nhiên nổi lên lửa giận, nghiêm nghị nghiên răng nghiên lợi: “Tôi thật sự hôi hận khi ngày đó đề cô đi, nếu không nữ công nhân và đồng nghiệp của tôi trong nhà máy sẽ không bị cô giết!”
“Cô nữ ma đaàu giết người không chớp mắt, hiện tại còn muốn phủ nhận? Tôi có bằng chứng vô cùng xác thực! Sao, cô sợ rôi?”
Hàn Băng nghĩ đến tình cảnh thê thảm của hai người đồng nghiệp sau khi chết, không khỏi tức giận, nghiền răng nghiên lợi nói: “Tôi nói cho cô biết, đã quá muộn! Khi cô giết những người võ tội đó, cô có nghĩ đên nỗi đau của họ không? Cô đã bao giò: nghĩ đến nỗi đau của người nhà của họ? Một người như cô không đáng làm người một chút nào!”
“Chứng cứ xác thực? Không đáng làm người?”
Khi Rose nghe thấy những lời của Hàn Băng, cô đột nhiên bật cười một tiếng, lắm bẩm, ngắng đầu lên nhìn bàu trời đêm đen phía xa với một nụ cười cô đơn, sau đó cô nhìn Lâm Vũ và nói: “Hà tiên, tôi có thể nhắc một điều kiện cuối cùng nữa được không?”
“Nói đi, tôi có thể thỏa mãn, nhất định có gắng hết sức thỏa mãncôi” Lâm Vũ nhẹ giọng nói, dự định trước tiên nghe lời nguyện vọng cuôi cùng của Rose, dù sao tình huồng hiện tại, Rose không thể trốn thoát.
Lần trước khi ở nhà máy dệt, Lâm Vũ đã thả cô ra vì cô bắt con tin, bây giờ khu vực xung quanh hoang tàn, không có con tin đề cô bắt, hơn nữa có rất nhiều người giúp đỡ xung quanh Lâm Vũ.
“Cho dù có chết, tôi cũng chỉ muốn chết trong tay anh. Anh có thể nói bọn họ đừng xen vào hay không?” Rose nhìn chăm chằm Lâm Vũ, chậm rãi nói: “Tôi và anh quyết thắng thua, anh thắng có thể giết tôi, nếu thua, anh thả tôi đi, thế nào?”
“Gia Vinh, anh không được nghe lời cô ta!” Mặt Hàn Băng đanh lại khi nghe những lời này, cô vội vàng thuyết phục Lâm Vũ.
Cô không hiểu thân thủ của Rose, không biết là Lâm Vũ đối phó được hay không, hơn nữa Rose này rất nhiều thủ đoạn, ai biết cô ta sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ â âm hiểm gì, vì vậy Hàn Băng không thê để cho Lâm Vũ đồng ý.
Nhưng Lâm Vũ lại thờ ơ, gật đầu đáp: “Được, tôi hứa với côi”
“Gia Vinh!” Giọng nói Hàn Băng vội vàng.
Lâm Vũ xua tay ra hiệu với cô không Sao, sau đó ngắng đầu quét về phía Rose lạnh lùng, sắc mặt bình Tên nói: “Cô căn bản không có khả năng thắng!”
Ngay khi giọng nói vang lên, anh nắm lây Thuần Quần kiếm trong tay phải rồi chuyển nó qua tay, sau đó dùng tay trái kéo lớp vải lụa quân quanh thanh kiếm, một thần binh lợi khí rét lạnh vô cùng hiện ra trước mắt mọi người.
“Kiếm tốt!”
Nhìn thầy bộ dáng hiên ngang lâm liệt của Lâm Vũ, quét qua chán nản trên mặt, khôi phục lại dáng vẻ ngả ngớn.
nhự trước, cười nói: “Nếu như có thể chết dưới kiếm này, có. thể chết trong tay anh, cũng không uống công tôi đến thế giới này!”