Chương 1221
Hà Tự Hành vội vàng đông ý, xoay người chạy ra ngoài lái xe, Lâm Vũ cũng không có từ chối, dù sao cũng là khân cấp, không phải thời điểm khách sáo.
Trên đường đi, anh gọi điện cho Lệ Chấn Sinh, nhờ Lệ Chân Sinh đưa Lọng Phượng ngân châm cùng một số dược liệu đên bệnh viện Hiệp Hoà nơi Lý Thiên Ảnh nằm.
Vì đây là bệnh viện gần Lý gia nhất nên Lý Thiên Hủ đã vội vàng đưa em gái đến đây.
Sau khi Lâm Vũ đến bệnh viện, anh cảm ơn Hà Tự Hành rồi nhanh chóng chạy về phía tòa nhà bệnh viện.
Lúc này, một nhóm rất đông người đang đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, bao gồm Lý Thiên Hủ và vợ chồng Lý Chấn Bắc.
“Hà tiên sinh, cậu đến rồi!”
Khuôn mặt của Lý Chân Bắc đột nhiên trở nên Biến bã sau khi nhìn thấy Lâm Vũ, ,rong mắt hiện lên một tâng nước mắt, ông ta vội vàng ởi tới.
“Bác đừng lo lắng, cháu sẽ có gắng hệt sức!”
Lâm Vũ nghiêm nghị gật đầu với ông ta, sau đó chào hỏi y tá bên cạnh và bảo cô ấy vào phòng với mình.
Nhìn thấy Lý gia coi trọng Lâm Vũ như vậy, y tá không dám chậm trễ, vội vàng dân Lâm Vũ vào trong phòng.
Chỉ thấy. Lý Thiên Ảnh nằm yên lặng trên giường bệnh, mắt nhắm chặt, sắc mặt nhọt nhạt hơn bao giờ hết, cơ thê được dán nhiều miếng dán điện cực và mặt nạ dưỡng khí trên miệng.
Cô thở rất chậm và rất nặng, mỗi khi thở ra, trên mặt nạ dưỡng khí trong suốt hiện ra một lớp Sương mỏng, dường như đối với cô, ngay cả thở cũng rất khó khăn.
Lâm Vũ đau lòng không dứt khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh lờ mờ thấy một luồng khí đen mờ mịt từ trên đỉnh đầu Lý Thiên Ảnh, đây là dầu hiệu của sự kết thúc của sinh mệnh, cho dù Lâm Vũ có ép linh hồn cô áp chế trong cơ thê mình thì cũng không có chút tác dụng nào, bởi vì sinh mệnh lực của cô đã hết.
“Gô ấy hôn mê bao lâu rồi?” Lâm Vũ trâm giọng hỏi.
Si: đưa đến đây đã là trạng thái hôn mê…” cô y tá nói, nhìn xuông đồng hò: “Đã năm sáu giò trôi qual”
Vẻ mặt Lâm Vũ rất ngưng trọng, giữa hai lông mày có một loại phiên muộn, thì thào: “Cởi miệng dán điện cực và mặt nạ dưỡng khí trên người raI”
“A22”
Y tá vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nói: “Cái này… cái này không được?”
| “Không sao, đối với cô ấy không có ảnh hưởng gì!” Lâm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng nặng như đá, dù sao Lý Thiên Anh cũng không bị bệnh, nêu như bị bệnh thì tôt biết bao..
“Tôi đi hỏi bác sĩ một lát!”
Cô y tá vẫn không dám đưa ra quyêt định, liên đi ra ngoài hỏi, nhưng Lý Thiên Hủ lại nghiêm khắc nói VỚI CÔ: “Hà tiên sinh bảo cô làm như thế nào, cô làm gì vậy, nghe không hiểu sao?”
“Vâng!”
Sắc mặt của nữ y tá hơi thay đổi, và sau đó vội vàng quay lại đề tháo các miêng ‹ dán điện cực trên người Lý Thiên Ảnh và mặt nạ dưỡng khí ra khỏi miệng cô.
Quả nhiên nhữ Lâm Vũ nói, sau khi mặt nạ dưỡng khí được tháo ra, nó không ảnh hưởng gì đến Lý Thiên Ảnh, lồng ngực của cô vẫn dao động rất chậm, như trước mỗi hơi thở đều rất nặng nhọc và vất vả, hơi thở dồn dập kiệt sức tận sâu trong xương.
Đôi tay Lâm Vũ run rẫy nhẹ nhàng thay cô vuốt ve tóc trên trán, đầy mặt xót xa, cảm giác vô lực từ trong ra ngoài.