Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1226



Chương 1226

Lâm Vũ nhìn ¡ thấy cảnh tượng này đột nhiên thay đổi, trong lòng không khỏi kinh ngạc, đột nhiên ngâng đầu lên, năm lây cô tay của Lý Thiên Ảnh, sau đó hai mắt đột nhiên mở to, phát hiện mạch của Lý Thiên Ảnh càng lúc đập càng mạnh!

Trái tim Lâm Vũ chọt rung động, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh lập tức đỡ giường ngôi dậy, nhưng bởi vì dưới chân mêm nhữn, lại lảo đảo ngã xuống đất ngay.

“Mình biết rồi, mình biết rồi! Hóa ra là như thế này, hóa ra là như thế này!”

Lâm Vũ hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, nhìn sinh khí của Lý Thiên Ảnh đang dần dần khôi phục trên giường bệnh, hai mắt trọn to không gì sánh được, kích động lầm bẩm, đại não của anh nhanh chóng nhớ lại Đạt Ma châm pháp một lượt, lúc này. anh mới thật sự hiểu được tỉnh tuý của châm thứ 5 Thiên Địa Kinh trong Đạt Ma châm pháp.

Lâm Vũ ngồi dưới đất, hai tạy chống đỡ giường, đột ngột quay đầu lại, hét lớn về phía ngoài cửa.

_ Trước đó không lâu, Lý Chắn Bắc và Lý Thiên Hủ ở ngoài cửa đã bắt đầu nhịn đau miễn cưỡng ra lệnh chuẩn bị cho tang lễ của Lý Thiên Ảnh.

Rốt cuộc, cho dù họ có miễn cưỡng đến đâu, cho dù họ có đau đớn thê nào đi chăng nữa, thì cuối cùng họ sẽ không thể tránh được với sự tàn khốc của hiện thực.

Thông thường khi Lâm Vũ châm cứu cho Lý Thiên Hủ, thường hơn nửa giờ là có thê ra, nhưng hôm nay Lâm Vũ đã vào gân hai giờ, vẫn không có một chút động tĩnh nào.

Không nghỉ ngờ gì nữa, lần này Lâm Vũ cũng bất lực.

Lý Chấn Bắc biết rằng điều tốt nhất nên làm lúc này là đê con gái mình an nghỉ càng sớm càng tôi.

Đột nhiên giọng nói hoang mang của Lâm Vũ phát ra từ phòng.

Trái tim Lý Chán Bắc và Lý Thiên Hủ bỗng chùng xuống, nước mắt lưng tên một hồi, không cần hỏi thêm, từ giọng nói thê lương của Lâm Vũ, họ cũng có thê đoán được Thiên Ảnh đã không qua khỏi.

Quan Hiểu Trân ở bên cạnh nghe được lời này không nhịn được nữa, liền khóc thét lên: “Con gái của mẹ”

Phía sau Lý Thiên Hạo cũng lập tức khóc lên, lau nước mắt vô cùng đau buồn, tuy rằng chị không phải là chị gái ruột nhưng chị rất tốt với anh ta, vì vậy vào lúc này anh ta cũng không tránh khỏi đau buôn.

Những người thân khác của Lý gia thấy thế cũng khóc lên, hoặc chân thành hoặc giả tạo.

Tuy nhiên, Lý Chấn Bắc và Lý Thiên Hủ quá buồn nên họ đã quên gọi y tá ở bàn y tá, chỉ lo cuối đầu khóc.

“Y tái Y tá đâu?”

Nhìn thấy Lâm Vũ kêu một hồi lâu không có người tiến vào, anh liền nóng lòng, muôn tự mình đứng lên, nhưng chết tiệt không đứng lên được.

“Cô có nghe không, cô y tá vào mặc quân áo cho Lý tiêu thư!”

Lâm Vũ bực bội hét lên trước cửa, nghỉ ngờ trong lòng, người ngoài cửa đều đang làm cái mẹ gì thế, có bị điếc không, cũng không biết hô lên hỗ trợ.

“Quần áo, mẹ, Hà tiên sinh muôn quân áo!”

Lý Thiên Hủ càng khóc lớn hơn, VỘI.

vàng nói: “Tắm vải liệm mà mẹ chuẩn bị cho em gái đâu rồi?”

Vì cho rằng em gái mình đã chết, anh ta đương nhiên hiểu lầm ý của Lâm Vũ, nghĩ răng Lâm Vũ muôn khâm liệm cho em gái mình.

Dù sao anh ta cũng đã từng Tô, nói, khi người ta chêt nên giúp người ta khâm liệm càng sớm càng tốt, nêu không khi cơ thê bị lạnh thì mặc vào không được.

“Quần áo, đúng, quần áo, nhanh, lầy túi trên ghế!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.