Chương 164:
Lúc này trên màn hình đột nhiên xuất hiện hình ảnh Tạ Trường Phong cùng Quách Triệu Tông đánh golf tại sân golf vào buổi chiều, ngay cả Lâm Vũ cũng được quay tới.
“Ôi chà, con rễ tốt, người này sao lại giống con thế chứ?” Giang Kính Nhân nhìn Lâm Vũ trên tivi mỏ to mắt, xoay người nhìn Lâm Vũ, bùi ngùi nói: “Thật giống!” Lâm Vũ đột nhiên có chút cạn lời, ông bố vợ này mắt kiểu gì vậy, ngay cả con rễ mình cũng không nhận ra.
“Nhưng là nói người giàu có này đến Thanh Hải đầu tư là chuyện tốt, tạo phúc cho nhân dân khắp Thanh Hải.” Giang Kính Nhân xem tivi rất hài lòng gật đầu.
“Đáng tiếc, ông ta không có cách nào sống ra khỏi Thanh Hải.” Lâm Vũ đứng dậy tự mình thở dài, chạy tới ăn mì.
Sáng hôm sau đến phòng khám, Tôn Thiên Thiên đã đến từ sớm, sau khi nhìn thấy Lâm Vũ, dí dỏm chào hỏi Lâm Vũ, tiếp đó quay người đi thu dọn tủ thuốc.
“Cậu Hà, đồ cậu bảo tôi mua tôi đã mua đủ cho cậu rồi.” Lệ Chấn Sinh cầm khăn ướt lau mặt nói.
“Được” Lâm Vũ nhanh chóng đi vào trong phòng, chuyển cái ghế nhỏ ngồi xuống, lấy một đồng xu, mài mịn lên trên đá mài.
Công sức cả một buổi sáng, cuối cùng Lâm Vũ cũng đã mài xong tiền đồng này thành con dao găm sắc bén.
“Lệ đại ca, anh vào đây một lát.” Lâm Vũ lau mồ hôi trên đầu.
Sau khi Lệ Chắn Sinh đi vào, Lâm Vũ đưa con dao găm cho anh ta, nói: “Thử xem, có thuận tay không?” “Cậu Hà, cậu mài cả buổi sáng chính là để mài thứ đồ chơi này sao?” Lệ Chấn Sinh khua con dao đồng trong tay: “Mềm thế này, có tác dụng gì?” “Mềm là đúng rồi.” Lâm Vũ cười híp mắt lấy chu sa đưa cho Lệ Chấn Sinh: “Sau này anh còn gặp tên ăn mày đó nữa, trước tiên dùng chu sa hất vào anh ta, tiếp đó dùng dao đồng này chém anh ta, bảo đảm anh ta thấy anh liền quay đầu chạy.” “Tên ăn mày đó? Tôi chém anh ta làm gì?” Lệ Chấn Sinh không hiểu hỏi.
“Mấy ngày nay anh lơ là bị thương, chính là do tên ăn mày đó gây ra, anh ta tinh thông huyền thuật.” Lâm Vũ vừa nói vừa rửa tay.
Chu sa và dao đồng thông thường có thể không làm gì được tên ăn mày này, nhưng cái này là dao đồng và chu sa Lâm Vũ đã thêm chú phá hồn, tuyệt đối có thể đủ cho tên ăn mày đó ăn đủ.
“Đúng rồi, Lệ đại ca, anh biết bao nhiêu về Cục tình báo Quân đội?” Lâm Vũ quay đầu hỏi.
“Cục tình báo Quân đội?” Lệ Chấn Sinh nghe thấy máy chữ này người không khỏi chắn động, mặt đầy kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, anh ta không ngờ Lâm Vũ lại biết Cục tình báo Quân đội!
Chuyện ngày hôm qua Lâm Vũ còn không kịp nói với anh ta, vì vậy anh ta vẫn chẳng hay biết gì.
“Cậu Hà, tin tốt đây!” Không đợi Lệ Chấn Sinh lên tiếng, phía ngoài đột nhiên có một bóng người vội vàng chạy vào, là Tần Lang.
“Anh Tần, sao anh lại tới?” Lâm Vũ kinh ngạc nói.
“Chào lớp trưởng.” Tần Lang vội vã giơ tay chào với Lệ Chấn Sinh, nói tiếp: “Cậu Hà, tin tốt, viện trưởng cô nhi viện lần trước cậu bảo tôi tìm, tuy rằng không còn nữa, nhưng tôi đã tìm được nhân viên quản lý hồ sơ năm đó!”
“Thật sao?” Lâm Vũ nghe thấy tin này không khỏi mừng rỡ.
Ngoại trừ viện trưởng cô nhi viện, nhân viên quản lý hồ sơ”
hẳn là người rõ ràng nhất về tình hình trẻ mồ côi được nhận nuôi.
Tuy rằng đã qua nhiều năm, có thể người ta sớm đã quên chuyện năm đó, nhưng đây ít nhất vẫn là một manh mối.
“Đã tra rõ ràng địa chỉ nhà người đó chưa?” Lâm Vũ hào hứng hỏi, vừa thu dọn đồ đạc, vừa chuẩn bị xuất phát.
*Tra rõ rồi, nếu giờ cậu có thời gian, giờ chúng ta liền qua đó.” Tần Lang vội vã gật đầu.
*Đil” Lâm vũ nói một tiếng với Tôn Thiên Thiên và Lệ Chấn Sinh liền đợi không nổi mà xuất phát.
Địa chỉ nơi ở của nhân viên hồ sơ này là một khu dân cư tương đối cũ kĩ, sau khi gõ cửa, người đi ra là một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy Lâm Vũ và Tần Lang có chút kinh ngạc.
Sau khi nói rõ mục đích tới, người phụ nữ trung niên lập tức nhiệt tình, vội vàng mời Lâm Vũ vào nhà.
Thật ra những năm này có không ít người bởi vì những chuyện kiểu này từng đến tìm chồng bà, bà sớm đã quen rồi.
Hai người bọn họ cũng nhiệt tình, đều sẽ hết sức giúp đỡ những đứa trẻ bị bỏ rơi này tìm lại bố mẹ ruột.
*Nào, uống cốc nước trước đi, chồng tôi đi chợ mua đồ ăn rồi, lát nữa sẽ về.” Người phụ nữ trung niêm rót nước cho Tần Lang và Lâm Vũ.
“Bác ơi, cháu hỏi một chút, bác trai năm đó đảm nhiệm chức phó viện trưởng, có phải là ở Viện phúc lợi trẻ em số hai thành phố Thanh Hải, ở số 445 đường Trường Ninh không ạ?” Lâm Vũ có chút không yên tâm hỏi một tiếng.
“Đúng vậy, chính là viện phúc lợi này, không phải máy năm nay đã di dời rồi hay sao?” Người phụ nữ trung niên gật đầu, tìm ra một ít trái cây để lên bàn, tỏ ý bảo Lâm Vũ bọn họ đừng ngại.
“Bác ơi, bác trai làm ở đó bao nhiêu năm ạ? Cháu được nhận nuôi cũng gần hai mươi năm rồi, không biết bác ấy còn có ấn tượng hay không?” Lâm Vũ có chút thấp thỏm nói.
“Ông ấy à, tốt nghiệp liền được phân qua đó, vừa làm liền ba mươi năm, cậu yên tâm đi, chàng trai, cho dù là là đứa trẻ mồ côi vào hay trẻ ra khỏi chỗ đó, về cơ bản đều phải qua tay của chồng tôi. Tuy rằng thời gian lâu như vậy, nhưng lúc đó trẻ được nhận nuôi ít, ít nhiều vẫn có chút ấn tượng.” Người phụ nữ trung niên cười nói.
Lâm Vũ nghe thấy lời này trong lòng lập tức cảm thấy phần chắn, tìm lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng.
“Cốc cốc cốc!” Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng gõ cửa dồn dập.