Cực Phẩm Ở Rể

Chương 175



Chương 175:

 

Vừa pha trà xong, bên ngoài đột nhiên có tiếng động cơ nổ máy, Hà Kim Tường nhìn ra ngoài, sắc mặt lập tức chìm xuống, anh lạnh lùng nói: “Chiếc xe này đã theo anh suốt chặng đường, anh từ xưởng gia công đến nhà máy làm vòng, nó vẫn đi theo anh, có lẽ đến sẽ không hay ”.

 

Lâm Vũ vươn đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện là một chiếc Range Rover màu đen, nhẹ giọng nói: “Có tôi ở đây, không sao cả, anh Hà.” “Cậu và em dâu uống trà trước đi, anh sẽ gặp họ trước.” Hà Kim Tường nói với Lâm Vũ, sau đó đứng dậy đi ra cửa.

 

Trước sự ngạc nhiên của anh, người phụ nữ bước xuống xe hóa ra là một phụ nữ thời trang, hơn nữa chỉ có mình cô ấy là phụ nữ.

 

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đen, dáng người thướt tha, trên mặt có đeo kính râm và đội một chiếc mũ nữ màu xám, khá thời trang.

 

“Hà Kí.” Người phụ nữ áo đen liếc nhìn cửa hàng, nhíu mày, rõ ràng chưa nghe qua cái tên này.

 

“Tiểu thư, đến mua vòng tay ư?” Nhìn thấy đó là một phụ nữ, Hà Kim Tường lập tức thở phào nhẹ nhõm và hăng hái nói.

 

“Anh là ông chủ sao?” Người phụ nữ mặc quần áo đen liếc nhìn anh.

 

“Đúng, tôi là ông chủ.” Hà Kim Tường liền vội vàng gật đầu.

 

“Ông chủ, tôi đã đi theo suốt chặn đường.” Người phụ nữ mặc áo đen tháo kính râm ra, khuôn mặt khả ái nhưng dường như khuôn mặt đỏ bừng, lẽ ra đã chỉnh qua một chút.

 

“Tiểu thư, tôi vẫn đang thắc mắc, vì tôi đã đắc tội ai, mà đi theo tôi cả con đường.” Hà Kim Tường mỉm cười: “Vậy tại sao cô lại theo dõi tôi?” “Vì sao, còn không phải vì chiếc vòng tay màu xanh đó.” Người phụ nữ mặc đồ đen nói xong cởi mũ, đi vào cửa hàng, nhìn xung quanh nói: “Cửa hàng của anh trang trí cũng có phong cách, là một tiệm nhỏ, không phải là dây chuyền sao?” “Không phải không phải, toàn bộ Thanh Hải, chỉ có nhà chúng tôi.” Hà Kim Tường nói ngay lập tức để lấy lòng.

 

*Tôi đã nói mà, giám đốc lớn nhỏ của cửa hàng ngọc của cả Thanh Hải, làm gì có chuyện tôi không biết.” Người phụ nữ mặc đồ đen nói có chút kiêu ngạo, xen lẫn lời nói tiếng Anh.

 

“Đúng, đúng, cửa hàng nhỏ của chúng ta mới mở được nửa năm.” Hà Kim Tường rất thông thạo làm ăn, nhìn thấy.

 

người phụ nữ mặc đồ đen kia đang có ý khoe khoang, không những không tức giận ngược lại còn tang bốc cô ta.

 

“Tiểu thư nghe khẩu âm của cô, chẳng lẽ cô vừa từ nước ngoài trở về, vừa nhìn cô đã biết thân phận không bình thường, cô có thể đến, cửa hàng nhỏ của tôi thật vinh hạnh.” “Đúng vậy, tôi vừa từ nước ngoài trở về, đặc biệt đến chúc sinh nhật mẹ đỡ đầu.” Người phụ nữ mặc đồ đen hài lòng với lời nói của Hà Kim Tường gật đầu: “Hiện tại trên thị trường không có nhiều vòng tay Lục Đế Vương, lúc tôi đến xưởng gia công, người phụ trách nói anh có hàng, nên tôi đuổi theo đến đây, bán cho tôi đi, trực tiếp quẹt thẻ.” Đến giá cả cũng không hỏi, cô lấy ra một tấm thẻ từ ví của Prada và đưa nó cho Hà Kim Tường.

 

“Tiểu thư, cô không hỏi giá sao?” Hà Kim Tường cười hỏi.

 

“Một phần tiền một phần hàng, hàng tốt, đắt chút không sao.” Người phụ nữ áo đen nhẹ nhàng nói, cô biết rõ các loại giá ngọc trên thị trường, bởi vì anh trai cô kinh doanh lĩnh vực này, nên cô không sợ Hà Kim Tường lừa cô.

 

Đây cũng là nguyên nhân khiến cô phải đuổi theo mua chiếc vòng Lục Đế Vương đế này, anh ruột của cô làm nghề này, đương nhiên phải chọn loại có phẩm chất tốt, nếu không thì làm sao đi ra ngoài.

 

“Tiểu thư thật thoải mái, tôi sẽ cho cô xem hàng trước, cô ngồi bên trong, trà tôi vừa pha.” Hà Kim Tường vội vàng làm động tác mời vào trong láy lòng.

 

*Ừ.” Người phụ nữ mặc đồ đen gật đầu, và đi về phía màn hình.

 

“Gia Vinh, chúng ta đi thôi.” Giang Nhan đột nhiên trở nên căng thẳng sau khi nhìn thấy người phụ nữ mặc áo đen, vội vàng đứng dậy rời đi.

 

*Vội cái gì, trà này mới uống mấy ngụm.” Lâm Vũ có chút kinh ngạc liếc nhìn Giang Nhan, từ khi người phụ nữ mặc đồ đen đi vào, Giang Nhan dường như có chút không bình thường.

 

“Vậy anh ở đây uống đi, tôi có chút không thoải mái, tôi đi trước đây.” Giang Nhan không đợi Lâm Vũ đồng ý, liền xoay người bước nhanh đi ra ngoài, khi đi ngang qua người phụ nữ áo đen, người phụ nữ áo đen quay đầu lại liếc nhìn cô.

 

“Giang Nhan!” Mặc dù bước chân của Giang Nhan rất nhanh, nhưng người phụ nữ mặc đồ đen đã nhận ra cô và không thể không gọi cô.

 

Giang Nhan dừng lại, không nói chuyện, tiếp tục đi ra ngoài *“Ò, cô thấy tôi rồi còn chạy làm gì.” Người phụ nữ mặc đồ đen vội vàng chạy tới và nắm lấy cánh tay của Giang Nhan.

 

“Bỏ tôi ra!” Giang Nhan tức giận nói.

 

“Sao, lúc đầu bị anh tôi đá, cảm thấy không còn mặt mũi gặp tôi sao?” Người phụ nữ áo đen liếc nhìn khuôn mặt Giang Nhan nhăn nhó, có chút tán dương nói.

 

Lâm Vũ nghe tháy điều này thì giật mình.

 

Anh trai nuôi?

 

Trừ khi người anh trai trong miệng người này nói chính là Lý Tuần Dật?

 

Bởi vì theo như Giang Nhan nói, cô trước kia chỉ có một người bạn trai duy nhát là Lý Tuần Dật.

 

“Anh ta đá tôi? Anh ta cũng xứng sao!” Giang Nhan lạnh giọng nói.

 

“Lời nói này của cô cũng nhỏ quá đi, cũng không phải chia tay lúc đó muốn sống muốn chết sao.” Người phụ nữ áo đen chua chát nói: “Cô không phải là bị anh trai tôi đá, mới giận quá gả cho một tên vô tích sự mà nhà cô nuôi sao, cô cũng sống được, nếu là tôi, gả cho loại đàn ông vô tích sự như vậy, còn không bằng gả cho một cái đầu lợn”.

 

Hửm?

 

Lâm Vũ nhíu mày, ngồi đây uống trà, cũng bị động tới sao?

 

Không bằng gả cho đầu lợn?

 

Người anh em Gia Vinh có không tốt, cũng tốt hơn một con lợn chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.