Cực Phẩm Ở Rể

Chương 183



Chương 183:

 

“Đúng vậy, bác sĩ Hà, anh cứ cho tôi cái thể diện đi, cho tôi trèo cao một lần đi.” Quách Triệu Tông khẩn thiết nói: “Sau này tôi còn có rất nhiều chuyện cần anh chỉ vẽ kìa.” Sau khi trải qua sự cố lần này, Quách Triệu Tông trở nên tuyệt đối tin tưởng Lâm Vũ, néu Lâm Vũ có thể nhận ra số mệnh của anh ta có xấu, không gánh nỗi tiền tài, vậy khẳng định anh có cách giải quyết tình huống này giúp anh ta.

 

Hơn nữa, chút lợi lộc này chẳng qua là cái bánh kem nhỏ với tỷ phú như anh ta mà thôi, anh ta còn sợ Lâm Vũ chê ít kìa.

 

“Hây da, Quách tổng, đây không phải anh làm khó tôi sao?” Lâm Vũ tràn ngập ngượng ngùng.

 

“Đừng từ chối nữa, Tiểu Hà, nhận lấy đi, Quách tổng người ta cũng đã cầu xin cậu như vậy rồi.” “Đúng vậy, cho Quách tổng người ta chút thể diện đi.” Lúc Tạ Trường Phong và Tăng Thư Kiệt nói lời này thì cảm giác hơi quái quái, bọn họ sống lâu thế này mà đây vẫn là lần đầu thấy tình huống đưa nhiều tiền cho người ta, mà còn phải xin người ta nhận lấy.

 

“Vậy được rồi, tôi mà từ chối nữa thì bất kính, chịu hổ thẹn vậy.” Lâm Vũ cực kỳ bất đắc dĩ ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cứ như muốn đưa anh ra bãi bắn vậy.

 

Mà Quách Triệu Tông sau khi thấy Lâm Vũ ký tên, cười không khép miệng được, cục đá trong lòng anh ta cũng thả xuống.

 

Mấy người ngồi lại một lát, để tiện cho Tạ Trường Phong và Tăng Thư Kiệt thương lượng công việc cụ thể của hạng mục với Quách Triệu Tông, Lâm Vũ biết điều đứng dậy xin về.

 

“Anh Hà, mấy ngày nữa tôi xuất viện, đến lúc đó chúng ta nhất định phải uống vài chén ra trò, Quách Triệu Tông tôi nhất định phải liều mình hầu anh mới được!” Quách Triệu Tông nhanh chóng nhiệt tình mời rồi trao đổi cách thức liên lạc với Lâm Vũ.

 

“Được, không thành vấn đề.” Lâm Vũ cười gật đầu đồng ý.

 

Sau khi đi, Lâm Vũ thở dài, cảm giác thầm hổ thẹn, chuyển nhượng mười phần trăm hợp đồng cho mình, Quách Triệu Tông này còn rất vui, sao mình lại có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nhỉ?

 

Mặt trời lặn về nhà ngủ, anh cũng đã mấy ngày không gặp Giang Nhan, bắt ngờ tách ra lâu vậy, thật sự có hơi nhớ cô, nên từ khi ra khỏi bệnh viện, hắn cũng không về nhà, mà cứ đi thẳng đến phòng của Giang Nhan.

 

Lúc này Giang Nhan còn đang tập trung thảo luận ca bệnh với vài người trong văn phòng, căn bản không thấy hắn, Lâm Vũ cũng không dám quáy rầy cô, hắn đến ngồi xuống trước góc bàn làm việc, sau đó cầm quyền sách y trên bàn đọc lấy.

 

“Giang Nhan, đồ tiện nhân! Dâm phụ! Mày cút ra cho tao!

 

Xem tao có xé xác mày không!” Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tràng tiếng chửi bậy đanh đá, sau đó một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh biển hùng hỗ vọt vào, đúng là Nguyễn Linh Linh mà lúc nãy Lâm Vũ mới gặp.

 

“Giang Nhan, thứ dâm đãng đê tiện! Kỹ nữ!” Nguyễn Linh Linh liếc mắt, vừa thấy Giang Nhan thì lập tức chửi ầm lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, giống như có mối thù không đội trời chung với Giang Nhan.

 

Cô ta vừa kêu, bác sĩ cả phòng đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô ta.

 

Giang Nhan thấy cô ta thì nao nao, mày nhíu chặt, tất nhiên cô cảm thấy bát ngờ, không biết vì sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lại còn chạy như điên đến kêu gào mắng mình.

 

Dù sao thì trong ấn tượng của Giang Nhan, giao thoa duy nhất giữa cô và Nguyễn Linh Linh chính là lần gặp ở Hà Kí hai ngày trước.

 

Tuy hai bên có gây ra vài chuyện không thoải mái, nhưng cũng không đến mức khiến cô ta chạy đến quấy rối như người đàn bà đanh đá.

 

Hơn nữa người khi ấy nhục mạ cô ta là Lâm Vũ, dù muốn tìm, cô ta cũng nên đến Hồi Sinh Đường chứ.

 

Lâm Vũ thấy Nguyễn Linh Linh thì cũng hơi kinh ngạc, không biết người phụ này điên cái gì, sao lại chạy đến đây.

 

Có lẽ vì anh ngồi ở góc nên Nguyễn Linh Linh không thấy anh, chỉ hung tợn trừng mắt với Giang Nhan.

 

Lâm Vũ bỏ tờ báo xuống, không vội vã nói gì mà định xem bà điên này định hò cái gì.

 

Vừa nãy, lúc đi vào, Nguyễn Linh Linh đã hét dọc đường trên hành lang, nên lúc này toàn bộ bác sĩ, y tá và mấy người đến khám bệnh của cả tầng cũng tụ tập ở đây, lấp kín cả hành lang và nửa căn phòng, ngắng cổ tò mò xem náo nhiệt.

 

Hơn nữa, Giang Nhan chính là nhân vật nổi danh của bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải, không thể nghi ngờ, càng tăng mức hắp dẫn của chuyện này.

 

Nguyễn Linh Linh thấy nhiều người vây lại xem, khí thế càng cao. Cô ta muốn chính là loại hiệu quả này, hôm nay.

 

cô ta muốn Giang Nhan thân bại danh liệt ở bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải này!

 

“Giang Nhan, thứ đàn bà mày đúng là lòng dạ rắn rết!

 

Người ta đá mày, mày bèn hủy hoại hạnh phúc cả đời của người ta, sao mày lại ác độc như vậy?” Vẻ mặt của Nguyễn Linh Linh hơi dữ tợn, có thể nhận ra cô ta thật sự cực kỳ phẫn nộ.

 

*Nguyễn Linh Linh, cô nói rõ ràng!” Giang Nhan lạnh lùng nói, không chịu thua kém mà trừng mắt với Nguyễn Linh Linh.

 

Nghe Nguyễn Linh Linh nói vậy, Giang Nhan biết ngay chuyện này có thể liên quan đến Lý Tuấn Dật, hay cô ta nói chuyện ở hội đấu giá lần trước?

 

Việc ấy qua đi, đúng là Lý Tuần Dật sống không quá hạnh phúc với vợ anh ta.

 

“Được, tôi thanh minh trước mặt nhiều người như vậy luôn, để mọi người tiện phân xử.” Nguyễn Linh Linh nồi giận đùng đùng nói. Thấy nhiều người như vậy có mặt, cô ta cực kỳ tự tin.

 

Tiếp đó cô ta bắt đầu khóc lóc kể lễ với người xung quanh”

 

“Mọi người đều quen biết Giang Nhan này, mọi người đừng thấy vẻ ngoài cô ta xinh đẹp, lòng dạ lại ác độc kìa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.