Chương 205:
Phải biết rằng, bây giờ đừng nói là những người trẻ tuổi như Lâm Vũ, đến rất nhiều thành viên của hiệp hội Chu Dịch và cả các đại sư phong thủy ở các chùa chiền căn bản cũng không nhìn rõ được vị trí nào là Tam Sát.
Mà người trẻ tuổi như Lâm Vũ vậy mà có thể nhìn thấu chính mình muốn chuẩn bị đấu Tam Sát, có thể thấy năng lực của Lâm Vũ tuyệt đối không tầm thường.
“Phải nhanh phát, đấu Tam Sát?”
Thảm Ngọc Hiên nghe những lời này của bọn họ không khỏi kinh ngạc, lập tức hỏi: “Anh, Gia Vinh, đấu Tam Sát này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Đối với phương diện phong thủy vô cùng thích thú, Thẩm Ngọc Hiên đối với cụm từ: “Phải nhanh phá, đấu Tam Sát.”
không hề xa lạ, nhưng anh cũng chỉ hiểu lơ mơ, không rõ hàm ý của nó rốt cuộc là gì.
Nhưng ý trên mặt chữ anh hiểu, chính là phải nhanh chóng phát tài để đấu Tam Sát, nếu như không đấu thắng thì sẽ có vấn đề.
“Ngọc Hiên, mọi người đang nói cái gì vậy?” Châu Thần Nghe xong mà đầu muốn quay cuồng, nhìn thấy biểu cảm của cậu liền biết rằng đây là bị Lâm Vũ nói trúng rồi.
Nhưng những lời nói toàn từ chuyên ngành này, đối với người bài trừ phong thủy mà nói giống như đang nghe kinh sách của trời.
“Suyt, không được nói chuyện, nghe anh nói.” Thẩm Ngọc Hiên vội vã hướng về phía anh làm ra dấu hiệu không được lên tiếng.
*“Nhóc con, cậu nói xem.” Nghê Thiều Quang nhìn Lâm Vũ mặt trịnh trọng thêm vài phần, bớt đi chút kiêu ngạo.
*Vẫn là cậu nói đi.” Lâm Vũ cung kính nói.
“Được.”
Nghê Thiều Quang cười cười, chấp tay sau lưng giới thiệu: “Tam Sát là 1 trong những thần sát trọng yếu trong phong thủy nhà ở. Tam Sát được chia làm 3 dạng: Tuyệt là Kiếp Sát, Thai là Tai Sát, Dưỡng là Tuế Sát”. Nói đơn giản hơn thì Kiếp Sát, Tai Sát và Tuế Sát chính là vị trí Tuyệt, Thai và Dưỡng của địa chi Tam hợp. Vị trí Tam Sát thì không phù hợp để động thổ, xây dựng, nếu không sẽ bị chấn động và gây tai họa.”
“Cậu, lẽ nào vừa nãy bị Lâm Vũ nói trúng rồi, mặt tiền của vị trí trí này chính là vị trí Tam Sát năm nay.”
Châu Thần nghe thấy lời này sắc mặt liền biến hóa, vậy cũng thôi đi, nêu đã biết vị trí này không hợp động thỏ, thi công, vậy tại sao cậu vẫn mua lại tòa nhà này rồi đem sửa chữa lại hoàn toàn, đây đích thị là kiếm chuyện để làm.
“Như vậy rất nguy hiểm, cậu, cậu thể mở nhà hàng ở đây.
được.” Thắm Ngọc Hiên nghe xong cũng lo lắng, vội vàng khuyên Nghê Thiều Quang một câu.
“Cháu xem đám người trẻ tuổi các cháu, chính là không giữ được bình tĩnh, chỉ nghe đến hai chữ “Tam Sát” nguy.
hiểm này mà quên đi mắt chữ “đấu”, nếu như không có nguy hiểm thì làm sao có câu nói “đầu Tam Sát”?
Nghê Thiều Quang không chút để ý cười nói: “Nếu như chốc lát đã thành công rồi thì chính là tài vận thuận lợi, giàu có rồi.”
Chính vì vậy cụm từ “phải mau phát” mới có, đấu với vị trí Tam Sát này liền có thể nhanh chóng thu lại tài phú, một đời phúc lộc, hưởng thụ không hết.
“Nhưng mà, thành công thì không nói nhỡ may thấy bại thì sẽ gây ra phá sản, chết người, vạn kiếp không trở lại được.” Lâm Vũ nhanh chóng nhắc nhở một câu.
“Thất bại? Cậu quên mắt thân phận của tôi rồi w? Người khác có thể thát bại, tôi đường đường là chủ tịch hiệp hội Chu Dịch có thẻ thất bại sao?”
Nghê Thiều Quang trực tiếp phản bác, trên mặt một lần nữa tràn đầy kiêu ngạo.
Những năm gần đây nhà hàng nào của ông cũng làm ăn phát đath đều dựa vào một tay ông ta có thể dựa vào kiến thức huyền học đối với ông mà nói sớm đã nghiên cứu kỹ phong thủy rồi.
Mà bởi vì đấu Tam Sát của năm nay, ông cũng đã chuẩn bị gần một năm, vì vậy bây giờ đương nhiên tràn đây tự tin.
“Cậu, cậu nên xem xét kỹ lại rồi mới làm.”
“Đúng vậy, cậu, chuyện này quá nguy hiểm rồi.”
Thẩm Ngọc Hiên cùng Châu Thần nghe thấy lời Lâm Vũ nói: “Phá sản, chết người, vạn năm không thể hồi lại.” Bị dọa cho mặt mày xanh lét, vội vàng khuyên Nghê Thiều Quang.
“Mấy đứa trẻ như các cháu hiểu cái gì chứ, được rồi, quay về hết đi, chuyện này cậu đã có chuẩn bị từ sớm hết rồi, chắc chắn không thể thất bại.” Nghê Thiều Quang nói xong cũng không để ý đến bọn họ, cũng không định cùng bọn họ tý nữa đi ăn, gọi em vợ cùng máy người công nhân đi vào trong phòng.
“Haiz.” Lâm Vũ nhìn theo bóng dáng của ông, thở dài một hơi.
Nhiều người vì lợi ích khổng lồ trước mắt mà quên đi tất cả, giống như một người nghiện game, trong mắt Lâm Vũ Nghê Thiều Quang bây giờ chính là như vậy.
Tam Sát này vô cùng nguy hiểm, làm sao có thể không chút thất bại nào được, nếu không thì ai ai cũng đi đấu Tam Sát rồi.
Từ cổ chí kim đến nay, bởi vì “đấu Tam Sát” số người tan cửa nát nhà là vô kể, Nghê Thiều Quang sợ rằng sẽ đi vào vết xe của những người này.
“Gia Vinh, anh phải cứu cậu của tôi.” Châu Thần nhất thời lo lắng, nắm lấy cánh tay của Lâm Vũ.
Lâm Vũ bắt lực lắc đầu nói: “Tôi cũng không có cách nào cả, cách duy nhất là ngăn cản không cho cậu ấy đấu nhưng cậu ấy không nghe.”
“Châu Thần, anh gọi cho ông ngoại với mẹ cậu khuyên cậu ấy xem.” Thẩm Ngọc Hiên nhanh chóng nhớ ra, nhắc nhở một câu.