Cực Phẩm Ở Rể

Chương 219



Chương 219:

 

“Hiện tại đi tra sợ là đã muộn, tôi đoán ông ta đã đem tất cả tư liệu sửa đổi.” Lâm Vũ thở dài, lắc lắc đầu.

 

Tạ Trường Phong hơi chằn chờ, ngữ khí uy nghiêm nói: “Vậy như thế này đi, trở về tôi lại nói chuyện với ông ta, trước tiên để cho Giang Nhan quay lại bệnh viện làm việc.

 

Tôi không tin ông ta lại không cho tôi mặt mũi!”

 

Sau khi tiệc tối kết thúc, Quách Triệu Tông kiên trì muốn đưa Lâm Vũ trở về. Lâm Vũ không lay chuyển được ông ta nên đành phải tiếp nhận.

 

Sau khi đưa Lâm Vũ vào tiểu khu, Quách Triệu Tông cũng theo xuống, thần thần bí bí kéo Lâm Vũ sang một bên, thấp giọng nói: “Hà tiên sinh, từ lần trước anh cứu tôi, có vài chuyện tôi vẫn luôn hoang mang không rõ, muốn để anh giúp đỡ giải đáp.”

 

“Quách tổng mời nói.” Lâm Vũ thấy ông ta một bộ dáng sợ sệt thì không khỏi có chút buồn bực.

 

“Chính là lần trước trước khi tôi chết, tôi cảm giác được hồn phách của mình xuất ra khỏi cơ thể, hiện tại nghĩ đến giống như nằm mơ nên muốn hỏi anh một chút. Đây rốt cuộc có phải sự thật hay không, khi người chết thật sự sẽ xuất hiện hồn phách sao?” Quách Triệu Tông cần thận hỏi.

 

Nhớ tới cảnh tượng lúc trước, hiện giờ vẫn có chút nghĩ mà sợ.

 

“Quách tổng, chính anh đều đã trải qua, còn cần hỏi tôi làm gì?”

 

Lâm Vũ nhíu nhíu mày: “Chuyện này anh không nói với người khác?”

 

“Không có, không có, tôi nào dám. Người ta còn không xem tôi thành kẻ điên sao.”

 

Quách Triệu Tông thầm nuốt nước miếng, có chút khẩn trương: “Tôi rất tò mò, lúc ấy tất cả mọi người đều không nhìn thấy, vì sao anh có thể nhìn thấy tôi?”

 

“Chỉ cần có trình độ huyền học nhất định thì tự nhiên có thể nhìn đến những thứ này.” Lâm Vũ trực tiếp nói lung tung một phen. Nếu là mình nói đúng sự thật cho Quách Triệu Tông rằng mình đã chết qua một lần, còn bám vào trên người người khác, Quách Triệu Tông không sợ đến mức chết lại một lần mới lạ đáy!

 

“Đúng vậy, đúng, là tôi ngu dốt.”

 

Quách Triệu Tông nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục nói: “Còn có, Hà tiên sinh, lúc anh cứu sống tôi, tôi nghe được một thanh âm đáng sợ đang kêu mình, nói nói sẽ không bỏ qua tôi, đây là như thế nào… như thế nào lại có chuyện này…”

 

Lúc nói lời này thân thể Quách Triệu Tông không tự chủ mà run run, hiện giờ nhớ đến thanh âm khủng bố kia anh ta vẫn còn hãi hùng khiếp vía.

 

“Anh cũng nghe được?” Trong lòng Lâm Vũ chấn động, đôi mắt đột nhiên trợn to. Lúc trước anh cũng nghe được thanh âm này, vẫn luôn nghĩ là chính mình xuất hiện ảo giác nên không để trong lòng. Không nghĩ tới Quách Triệu Tông cũng nghe được!

 

“Cũng?”

 

Quách Triệu Tông run lên, vội vàng hỏi: “Anh cũng nghe được?

 

“A, không phải, trước kia tôi có nghe một vài đồng đạo nhắc tới loại tình huống này, không ngờ anh cũng nghe được.” Lâm Vũ nhíu mày suy tư một chút, trong lòng cũng buồn bực, thanh âm này. rốt cuộc là gì.

 

Lúc ấy thanh âm kia nói với mình là trốn không thoát đâu.

 

Nhưng mình hoàn dương đã gần một năm, cũng không có xảy ra chuyện gì mà?

 

“Hà tiên sinh, đó rốt cuộc là thanh âm gì, sẽ không phải là vô thường lầy mạng người đi?” Quách Triệu Tông sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi tuôn như mưa.

 

“Không phải, chỉ là khi anh hoàn dương thì xuất hiện một ít ảo giác mà thôi, là một hiện tượng bình thường.” Lâm Vũ mặt không thay đổi tiếp tục lừa ông ta, rốt cuộc chính anh cũng không biết.

 

“Như vậy đi, anh chờ một chút, tôi đưa anh một thứ, có thể bảo vệ anh bình yên vô sự.”

 

Lâm Vũ nói xong thì đi lên lầu, lúc xuống dưới thì trong tay có thêm một khối ngọc Lục Đề Vương Quan Âm, nhét vào trong tay Quách Triệu Tông, dặn dò nói: “Khối ngọc Quan Âm này tôi đã yểm bùa chú, mang ở trên người có thể hóa giải tai họa.”

 

“Cảm ơn Hà tiên sinh, cảm ơn Hà tiên sinh!”

 

Lúc này Quách Triệu Tông mới thở dài nhẹ nhõm, nhìn ngọc Lục Đề Vương Quan Âm trong tay, thật sự thuận mắt hơn cái huyết ngọc lần trước Thái đại sư đưa cho anh ta nhiêu.

 

Kỳ thực Quách Triệu Tông tới cũng chính là vì muốn cầu Lâm Vũ một thứ như vậy. Hiện giờ đã tới tay liền cảm thấy mỹ mãn mà đi.

 

Quách Triệu Tông đi rồi Lâm Vũ vẫn còn đứng tại chỗ, cau mày nghĩ đến lời nói vừa rồi của Quách Triệu Tông, suy tư xem thanh âm thê lương kia rốt cuộc từ đâu tới, mà lại là của ai phát ra?

 

Mình nghịch thiên cải mệnh để chính mình cùng Quách Triệu Tông trọng sinh, có phải đã vi phạm quy tắc gì đó không?

 

Nhưng hiện giờ chính mình dựa vào một thân tu vi của tổ tiên, cho dù có là đại la thần tiên hạ phàm, anh cũng có thể cùng đấu một trận.

 

Cùng lắm thì chính là chết mà thôi, cũng không phải chưa từng chết qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.