Cực Phẩm Ở Rể

Chương 260



Chương 260:

 

“Ba người đã chết trong nửa tháng qua. Công trường này đã chỉ định là xáu, không thể làm được nữa!”

 

“Đúng vậy, ai biết được người tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta”

 

“Không làm nữa! Trả tiền!”

 

Một nhóm công nhân càng nói chuyện càng náo nhiệt, ríu rít đòi trả phòng rồi ra về.

 

Tôn Đức Trụ nghe thấy có một nhóm công nhân chuẩn bị rời đi, hắn hoảng sợ, trên trán toát mồ hôi lạnh, vội vàng vẫy tay với bọn họ, lớn tiếng nói:”Các công nhân, các công nhân, đừng kích động, đừng kích động, đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, có nơi nào không xảy ra sự cố công trường. Mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ chú ý hơn đến các biện pháp phòng ngừa an toàn trong tương lai và chúng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ sự an toàn của mọi người.

 

Chỉ cần mọi người ở lại, tiền lương sẽ được tăng thêm năm nhân dân tệ mỗi giờ!”

 

“Nếu anh thêm mười đồng, chúng tôi sẽ cũng làm điều đó.

 

Chúng tôi không thể cần tiền mà không cần mạng!”

 

“Đúng, đừng nói nhảm, trả tiền, chúng ta không làm!”

 

“Quên đi, dù sao cũng không có làm máy ngày, tôi không cần tiền, tôi liền rời đi.”

 

“Đúng, tôi đây không cần tiền này, đi thôi!”

 

Một nhóm công nhân liên tục giải thích rằng Tôn Đức Trụ đơn giản là không cần tiền, họ ném đồ trên tay xuống rồi quay người đi đến công trường để đóng gói đồ đạc.

 

Tôn Đức Trụ chợt hoảng hốt khi nhìn thấy, người này đi rồi, một lúc cũng không chiêu mộ được nhiều người có kinh nghiệm như vậy, một khi danh tiếng lan rộng thì có lẽ không ai muốn tới.

 

Vì vậy, hắn vội vàng chạy tới, vừa lôi kéo công nhân vừa sốt sắng nói:”Các công nhân, nghe tôi nói, tôi nhất định sẽ không đối xử tệ với mọi người!”

 

Tiết Thám cũng lo lắng khi nhìn thấy, vừa đào xong hồ móng, công nhân liền thu dọn, chờ xử lý xong tai nạn rồi mới tìm công ty tiếp quản, lãng phí bao nhiêu thời gian.

 

“Đợi tí!”

 

Lúc này Lâm Vũ trầm giọng nói một tiếng, không lớn nhưng rất thâm tình, một đám công nhân không khỏi run lên, không khỏi tò mò dừng lại nhìn.

 

“Tôi không dám đảm bảo với mọi người là sẽ không còn tai nạn nữa, nhưng tôi có thể đảm bảo với các bạn rằng nếu người khác bị tai nạn, công ty chúng tôi sẽ bồi thường cho mọi người một số tiền rất lớn. Ai bị tàn tật nặng do tai nạn trong thời gian thi công sẽ được trả 500, nếu chết thì bồi thường một vạn!”

 

“Trời ơi, nhiều như vậy?”

 

Lời nói của Lâm Vũ gây nên sóng gió ngàn trùng, một đám công nhân đột nhiên sôi trào, bắt đầu tranh cãi.

 

“Đó là một việc tốt, cho dù có chuyện gì xảy ra, người trong nhà cũng sẽ không lo lắng.”

 

“Đúng vậy, cho dù có chết cũng đáng giá.”

 

“Tôi không quan tâm mọi người, tôi vẫn làm!”

 

“Tôi cũng làm!”

 

Nên biết rằng nếu ai đó chết trên công trường, anh ta sẽ mắt 700.000 đến 800.000 nhân dân tệ, Lâm Vũ đã hứa với họ bồi thường rất nhiều, cho dù rủi ro lớn, họ cũng sẵn sàng làm.

 

Cái gọi là thiếu tiền khủng khiếp chỉ đơn giản là vì không có đủ tiền.

 

“Có tính là nếu thêm năm nhân dân tệ cho một giờ không?” Một người nào đó trong đám đông hỏi với cổ họng.

 

“Quên đi!”

 

Tôn Đức Trụ nhanh chóng đồng ý, lau mồ hôi trên mặt rồi thở phào nhẹ nhõm. Lâm Vũ có thể trả nhiều tiền như vậy.

 

Công việc của anh ấy tốn công như thế nào. Miễn là mọi người không bị quấy rầy và công nhân không đình công, mọi thứ đều ổn.

 

Tiết Thám cũng thở phào nhẹ nhõm, đối với Lâm Vũ có chút khâm phục, thời khắc máu chốt vẫn nhanh nhẹn, nói vài câu đã ôn định tâm tình.

 

Nhưng họ chưa kịp vui mừng thì ba chiếc xe ô tô có chữ”Giám sát và quản lý sản xuất an toàn” đậu bên cạnh công trường, sau đó một vài người đàn ông mặc đồng phục nửa tay màu xanh nhạt bước nhanh xuống đây.

 

“Ai phụ trách mọi người ở đây?” Một người đàn ông mặt tròn đứng đầu hỏi.

 

“Tôi, tôi.”

 

Ngay khi Tôn Đức Trụ nhìn thấy những người này to lớn, anh ta vội vàng tiền đến đưa cho họ điều thuốc một cách kính cần, lấy làm hài lòng:”Tôi là Tôn Đức Trụ, tổng giám đốc công ty xây dựng Bình An. Chủ tịch của chúng tôi và giám đốc của anh là bạn bè.”

 

Người đàn ông mặt tròn xua tay, lạnh lùng nói:”Không dễ nhắc đến ai. Chúng tôi hành động theo pháp luật. Công trình an toàn của anh thực sự làm hoen ố cái tên này. Hai vụ tai nạn lớn đã xảy ra trong thời gian ngắn như vậy, nên tôi yêu cầu anh dừng mọi hoạt động ngay lập tức và dừng công việc vô thời hạn để chắn chỉnh!”

 

“Vô… vô thời hạn?” Thân thể Tôn Đức Trụ run lên, sắc mặt lập tức tái nhọt, anh vội vàng nói lấy lòng :”Ông chủ, hãy châm trước cho chúng tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.