Chương 303:
“Kiệt Mê, rất tốt, đừng lo, vê tôi nhất định sẽ tăng lương cho cậu!” Quách Triệu Tông sau khi nghe xong rất cảm động. Đây chính là cách anh ta bồi dưỡng nhân viên. Tại thời điểm quan trọng vì ông chủ đỡ đạn.”
Sắc mặt Vi Dự Hằng u ám, trịnh trọng nói: “Quách tổng, anh yên tâm. Về tôi sẽ trừng phạt họi”
“Trừng phạt? Anh định trừng phạt bọn họ thê nào? Chửi 2 câu là xong chuyện à?” Quách Triệu Tông vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi yêu câu anh lập tức đuổi việc Bạch Thành Nghiệp! Đề giải môi hận thù của Hà tiên sinh!”
Nghe những gì anh ta nói, vẻ mặt của mọi người không khỏi ngạc nhiên. Vị quan chức vụ cao như vậy, đâu phải đuôi là đuôi.
Bạch Thành Nghiệp nghe đến đây, cơ thể chợt run lên, không quan tâm đến việc đánh con mình, vội vàng đứng dậy nói: “Vi bị thư, tôi biết lỗi rồi, mong cậu cho tôi chút sĩ diện.
Chuyện này là… là “Được rồi!”
Vị Dự Hằng lạnh lùng ngắt lời ông ta, hắn biết Bạch Thành Nghiệp đang ám chỉ răng hắn là người đã ra lệnh cho sự việc này.
“Quách tổng, kệ đi, cứ đề bọn họ bồi: thường dược liệu và đồ đạc là được rồi. Còn lại chúng tôi sẽ không truy cứu nữa.” Lúc này Lâm Vũ đã nhanh chóng đứng dậy nói một câu tốt cho Bạch Thành Nghiệp. Mặc dù Bạch Thành Nghiệp không biết dạy con, nhưng không đồng nghĩa với việc bị sa thải.
“Không được, Hà tiên sinh, nêu anh cứ rộng lượng như vậy. Sau này sợ rằng họ sẽ đè đầu cưỡi cổ ngài!”
Quách Triệu Tông không chịu thua, vừa nói vừa lạnh lùng liệc nhìn những quan viên xung quanh, rõ ràng là muôn giúp Lâm Vũ lập uy.
“Quách tông, xin ngài thủ hạ lưu tình.
Mặc dù lần này cục trưởng Bạch phạm sai lầm, nhưng trách nhiệm chính không phải ở ông ta. Chính là con trai ông ta và đám người câm lông gà làm mũi tên này.” Tăng Thư Kiệt cũng vội vàng tiên lên nói vài câu tốt đẹp. Bởi vì ông biết, Bạch Thành Nghiệp là một người trung thực, tận trung tận chức, là vị quan tốt.
“Thị trưởng Tăng nói đúng. Đây là chuyện nội bộ của chính phủ Thanh Hải các ông. Tôi thực sự liêng có quyên tham gia. Cũng giống Thù Hà tiên sinh, cũng chỉ là những người bình thường. Khi bị ức hiệp Bì có thể nhịn nhục. Tuy tôi không Có quyên tham gia vào công việc nội bộ ông, – nhưng tôi có quyên quản lý thuộc về mình, đúng không? Tôi nghĩ dự án của Vạn Ngu nên dừng lại trước đã!”
Giọng điệu của Quách Triệu Tông không vội vàng, nhưng anh ta có cái tôi kiêu ngạo độc đoán.
“Hả? Quách tổng, không lẽ ông định rút vỗn sao?”
Tăng Thư Kiệt đột nhiên trở nên lo lắng, lúc đầu ông ta và Tạ Trường Phong câu được con cá lớn Quách Triệu Tông đã tốn rất nhiều công sức.
Bây giờ tự nhiên họ không muôn hủy bỏ dự án như thế này, nên nhanh chóng quay lại kéo VI Dự Hằng và lo lắng nói: “Vi bí thư, đại cục quan trọng, tôi nghĩ chúng ta nên đông ý tHƯƠC 3 Thấy vấn đề không thể lừa được nữa, Vi Dự Hằng nghiên răng đồng ý: “Được rồi, Quách tổng, tôi hứa với anhl Bạch Thành Nghiệp quản lý không nghiêm, để cho thuộc hạ gây ra tai họa như vậy. Tạm thời đình chỉ mọi nhiệm vụ của ông tai”
Trong khi nói, anh ta đồng thời nhìn vào Bạch Thành Nghiệp, ra hiệu để cho ông ta chịu thiệt thòi một thời gian.
Bạch Thành Nghiệp sắc mặt tái nhọt, mặc dủ không muôn, nhưng ông ta không nói gì.
Nhưng bọn họ không ngờ tới, Bạch Tông Vĩ lúc này đang năm trên mặt đất đột nhiên tỉnh dậy. Chạy tới ôm lầy chân của Vi Dự Hằng, vừa khóc vừa hét lớn: “Chú Vi, chủ không phế chức bố cháu. Không phải chú là người đã cử người đi điêu tra Hà Gia Vĩnh sao? Tại sao chú lại đổ hết cho bố cháu?”
Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi, hóa ra là do Vi Dự Hằng ra lệnh.
Vẻ mặt của Quách Triệu Tông cũng đột ngột thay đồi, ông ta tức giận nhìn chằm chằm Vi Dự Hãng hỏi: “Mời anh nói rõ trước mặt tôi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Tha cái đầu mày!”
Vi Dự Hãng cũng rât tức giận, tại sao Bạch Thành Nghiệp lại nuôi một đứa con trai ngu ngôc như vậy? Ông ta đá Bạch Tông Vĩ sang một bên rồi lạnh lùng nói: “Đừng ngậm máu phun người. Tôi đã kêu bố cậu kiểm tra các phòng khám tư nhân trong thành phố.
Chứ không có kêu chỉ đơn phương kiểm tra riêng Hồi Sinh Đường? Vả lại chúng tôi chỉ kiểm tra như trong danh sách thường lệ, ai cho ông nh tiệm người ta?”
Nói gì thì Vì Dự Hãng cũng là một người từng trải qua sóng to gió lớn.
Thấy sự tình phát triển đến mức này, hăn đương nhiên biết việc phủ nhận có thê gây hậu quả nghiêm trọng hơn. Vì vậy hắn chỉ đơn giản là trực tiếp thừa GHẬT nó. Vả lại, lời thừa nhận ấy có level tuyệt đến nỗi khiến ngọn giáo đang chỉa vào hắn phải cong ra.
Sau đó hắn ta lạnh lùng nói với lão Từ và những người khác: “Nói xem, có phải ông ta lây việc công trả thù riêng, lợi dùng các người đề đôi phó bác sĩ Hà?”
“Đúng, đúng, là hắn xúi giục chúng tôi”
Lão Từ lập tức mượn gió bẻ măng, đây hết trách nhiệm cho Bạch Tông Vĩ: “Anh ta kêu chúng tôi phá bác sĩ Hà. Lúc đầu, tôi từ chối rồi, nhưng anh lây danh cục trưởng Bạch đề uy hiệp chúng tôi. Nên đành phải hợp tác.
“Đúng vậy, lãnh đạo, chúng tôi bị hắn ép!”
“Đúng, hắn là con trai cục trưởng, chúng tôi không dám không nghe!”
“Tất cả chúng tôi đều bị ép, ngài phải làm chủ cho chúng tôi!”
Một số nhân viên mặc đồng phục khác cũng lập tức phối hợp làm theo, và khi năm bắt được cơ hội, họ nhanh chóng thoái bỏ trách nhiệm.
Dù gì bây giờ Bạch Thành Nghiệp cũng sẽ bị cách chức, bọn họ cũng không sợ làm phật lòng cha con nhà họ Bạch.
“Các người ngậm máu phun người!”
Bạch Tông Vĩ gần như phát điên, đúng là hãn ta là người đã xúi giục họ. Nhưng họ rõ ràng nhận được thuốc lá của mình mới đồng ý.