Chương 312:
“Một ngày trước? Hai ngày trước?”
Người đàn ông mặt vuông không dám chắc.
Người đàn ông trung niên hơi giật mình, sau đó tức giận. Ông đột ngột đứng, dậy cầm tập tài liệu trên bàn lên và tát vào mặt gã đàn ông mặt vuông một cái. Ống. giận dữ chửi bới: “Mày đi Thanh Hải ăn phân à? Ta yêu câu nguôi đi áp giải Hà Gia Vinh, áp giải Hà Gia VinhÏ Kết quả là mày áp nó càng ngày càng ghê gớm?”
Người đàn ông trung niên càng nói càng tức giận. Ông liên tục tát tên thuộc hạ vô dụng!
Cuối cùng, cây kẹp hồ sơ bằng nhựa _ bị đánh đên gãy. Làm đút tay của người đàn ông trung niên, vậy mà ông hoàn toàn không cảm nhận dược.
Sau khi dừng tay, người đàn ông mặt vuông xâu hồ sở lây mái tóc rồi bù.
Thây người đàn ông trung niên bị đứt tay, anh ta vội vàng nói: “ôi sẽ gọi bác sĩ ngay.”
“Quay lại, chút xíu vết thương thì gọi bác sĩ gì!”
Người đàn ông trung niên lầy khăn giây lau máu trên tay. Vết thương này So với vết thương thời còn trẻ mà nói, chẳng khác gì bị muỗi đốt.
“Ông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Có muôn tôi đi Thanh Hải nữa không…”
“Đi cái cóc khôi”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Anh đi 2 lần mà Hà cla Vinh đã gia nhập Cục Tình báo Quân đội, nêu anh lại đi, lúc đó hắn lên trời rồi.”
_ “Vâng, vâng, ông chủ, tôi đáng chết, tôi đáng chết.”
Người đàn ông mặt vuông cúi đâu gập người. Lòng hắn chụa xót vô cùng, sao có thê trách hắn thế này?
Bây giờ hắn vẫn còn bàng hoàng Ì Hắn cũng không ngờ rằng Hà Gia Vinh lại thân thông quảng đại như.
vậy. Thậm chí hắn còn nghỉ ngờ rằng vẻ ngô tàu 10 năm qua của Hà Gia Vinh đêu là giả.
Nếu không, làm sao một kẻ ăn cơm dẻo lại bỗng trở nên ghê gớm như vậy?
“Vậy thì ông chủ, chúng ta nên làm gì tiêp theo?” Người đàn ông mặt vuông thận trọng hỏi.
“Còn có thể làm gì nữa? Đã thử hết mọi cách rồi, mà vần không áp chế hắn được, cứ đề cho qua đi. Dù sao giữa hắn và Vi Dự Hằng đã hình thành mỗi thù rôi. Vi Dự Hằng == không bỏ qua đâu. Chỉ cần hắn không đặt chân đên Kinh Thành thì không ai biết thân phận đó. Lúc ấy, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng.”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một hôi, trong lòng trâm tư nói. Ông ta không phải sợ Hà Gia Vinh, mà chỉ đang kiêng dè.
“Vâng, tất cả làm theo chỉ thị của ông chủ.” Người đàn ông mặt vuông cúi đầu, cung kính nói.
Sau khi nhận chứng chỉ từ Hàn Băng, Lâm Vũ chính thức trở thành thành viên của Cục Tình báo Quân đội.
Tuy nhiên, Hàn Băng thực sự giữ lời hứa. Từ khi đi khỏi, chưa bao giờ tìm Lâm Vũ.
Sau khi mua đồ đạc và vật dụng trong nhà, Lâm Vũ chuyên đến ở cùng bó vợ và mẹ vợ.
Vào ngày chuyển nhà, Lịch Chấn Sinh, Tân Lãng, Đại Quân và các thành viên khác của đội an ninh đều đến và giúp chuyên mọi thứ đến đó.
Bởi vì là cuối tuần, Tần Tú Lam cũng đặc biệt đóng cửa tiệm bánh bao, dẫn Giai Giai đi qua.
Giang Kính Nhân và Lý Tô Cầm ti kiện một ngôi nhà lớn như vậy, vui đên không ngậm được miệng lại, cứ tưởng đang mơ.
“Thế nào, bây giờ thầy điểm tốt của con rễ rồi phải không” Tần Tố Lam cười nói ha ha.
“Được rồi, được rồi, thương nó không phải là không có ích.” Lý Sư Cần liên tục gật đầu, cười đến mức cong cả mắt.
“Hừm, đề xem Lão Trương còn giả ả bộ với tôi. Nhà hắn không phải ở căn hộ rộng lớn sao? Nhà của chúng ta là biệt thự đấy!”
Giang Kính Nhân hai tay bế sau lưng, vẻ mặt đầy tự hào.
Người con rễ này đúng là không. uông công thương yêu. Có bản lĩnh đến nỗi mua được căn biệt thự lớn nhự vậy.