Cực Phẩm Ở Rể

Chương 342



Chương 342:

Thang Hạo lái một chiếc xe Maserati màu trăng, sau khi lên xe, Thang Hạo quay người lại cười nói: “Anh Hà, đi đường vất vả rôi, trưa nay anh muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được.” Lâm Vũ ngoáp một cái, chuẩn bị ăn trưa xong sẽ ngủ một giâc.

“Bíp bíp bíp.”

Thang Hạo vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe liên đụng trúng sáu chiếc xe đen xì, một chiêc xe Audi A8 màu trắng biển chính phủ đang hướng về phía xe anh ta bóp còi liên tục.

“Wow, đây là tới đón ai đây.”

Thang Hạo nhìn cảnh này có chút kinh ngạc, vội vàng xin nhường đường đề đi ra ngoài.

Lâm Vũ không khỏi tò mò ngoảnh đầu nhìn sáu chiễc xe Audi một cái cũng không khỏi có chút kinh ngạc, người được đón chắc chắn thân phận không tầm thường.

Theo như anh biết, xe của các công tử ở Bắc Kinh thường là Audi A8, nhưng anh không thê đoán ra ai có thê đề sáu chiếc xe Audi đến đón cùng lúc.

“Bắc Kinh chính là như thế, quan chức có tiền thường thế, thích phô trương thân thê.”

| Thang Hạo nhìn ra sự nghỉ ngờ trong ánh mắt của Lâm Vũ liền cười nói với anh: “Dù sao thì cũng không liên quan đến chúng ta.”

“Đất dưới chân thiên tử quả nhiên không giồng bình thường.” Lâm Vũ cười vươn vai.

Nói rồi sáu chiếc Audi A8 lái thẳng đến lối ra VỊP của sân bay, mọi người xung quanh đều tránh sang hai bên kia thây đoàn xe này, ai cũng biết đoàn xe này sẽ đón một vị đại gia nào đó.

Sau đó, cửa xe mở ra hàng chục người đàn ông mặc đồ đen, bảy | tám bác sĩ và y tá bước xuống, vội vã chạy vào hành lang VỊP.

“Ê, các anh đang làm gì thế?”

Các nhân viên ở lối ra vội vàng ngăn bọn họ lại.

Người đàn ôn đeo kính râm dẫn đầu lây từ trong ngực ra một tâm chứng nhận đưa cho nhân viên canh cửa xem, người nhân viên xem xong mặt liên biên sắc vội vàng mở cửa, người đàn ông đeo kính râm dẫn theo một đoàn người nhanh chóng đi vào, vừa chạy dduwwocj hia bước thì gặp được vị lão phu nhân vừa bị phát bệnh trên máy bay, bên cạnh bà là nữ tiếp viên khoang hạng nhất đang dìu bà.

Người đàn ông đeo kính râm sắc mặt đột ngột thay đổi, anh ta nhanh chóng vậy tay với mấy vị bác sĩ, vội vàng nói: “Mau, mau, giúp lão phu nhân kiêm tra.”

Lời anh ta vừa nói ra một nhóm bác _ sĩ không dám lơ là, vội vàng chạy tới.

“Ai yo, các người làm gì. vậy, tôi không sao, không sao rôi.

Lão phu nhân vội vàng vẫy tay với bọn họ và hỏi người đàn ồng đeo kính râm: “Anh đưa nhiều người đến đây làm gì?”

“Lão phu nhân, lão thủ trưởng nghe tin máy bay ngài ngôi gặp phải khí lưu suýt chút nữa dọa ngât hơn nữa tiểu thư còn gọi điện đến nói ngài trên máy bay phát bệnh, vì vậy lão thủ trưởng liên ra lệnh cho chúng tôi đến đón ngài, ông ây bây giờ đang trên đường tới đây rôi.”

Người đàn ông đeo kính râm vội vàng dìu lão phu nhân, cung kính nói: “Đề bác sĩ kiểm tra cho bà đi.”

“Không cần, không cần, vừa nãy có một cậu nhóc chữa khỏi cho tôi rồi.”

Lão phu nhân nhanh chóng xua xua tay.

“Đúng vậy, vừa rồi có vị bác sĩ Hà đã giúp phu nhân nhà các anh kiểm tra rồi, không có vấn đề gì nữa rôi. ” Tiếp viên khoang hạng nhất cũng bổ sung thêm một câu.

“Vẫn là để bác sĩ kiểm tra lại cho phu nhân đi.” Người đàn ông keo kính râm có chút không yên tâm nói.

“Ai ya tôi nói không cần nữa.”

Lão phu nhân có chút không nhẫn nại được nói, tiếp đó ngâng đâu nhìn bốn phía: “Haiz, vừa rôi cậu nhóc kia không phải đã nói rõ là đứng ở lối ra đợi tôi rôi sao?”

Tiếp viên khoang hạng nhất cũng nhìn xung quanh nhừn không có tìm thấy bóng dáng của Lâm Vũ, trong đôi mắt xinh đẹp xoẹt qua một tia mất mát.

“Mau, các người mau đi tìm cậu ây đi.” Lão phu nhân nhanh chóng miêu tả hình dáng của Lâm Vũ cho người đàn ông áo đen nghe.

“Tìm ngay, nhất định phải tìm được người.” Người đàn ông đeo kính râm vội vàng ra lệnh cho mười máy người mặc đồ đen.

“Rõ.” Một nhóm người nhanh chóng giải tán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.