Chương 351:
Điều này cho thấy người đàn ông mắt híp này cũng phải là một người am hiễu sưu tâm đồ cô.
Khi hai người đến trước quay hàng, người thanh niên trực tiếp câm con lợn ngọc lên gật đầu nói: “Cũng không tệ.”
“Tân thiêu, con lợn này đẹp nhưng giá cả không phù hợp.. Người đàn Šðng mắt híp liếc nhìn tâm biển treo trước mặt thợ sửa giày nói.
“Ông chủ, 20 vạn này của tôi không phải chỉ là con lợn ngọc mà là Hấc.
gộm tất cả những đồ ở đây, thư pháp cô, tranh…” Thợ sửa giày nhanh chóng chỉ vào đồng đô trên quây hàng và trên xe giải thích.
“không, phải chỉ có 20 vạn thôi sao, bổn thiếu gia thích.” Tần Thiếu cầm con lợn ngọc trong tay cảm thấy vô cùng hài lòng.
Thực ra anh ta muốn mua đơn thuần là vì giả bộ, con lợn ngọc này nhỏ nhắn, có thể trực tiếp cầm trong tay, dễ dàng mang theo, là một vũ khí dễ dàng câm khi ra ngoài.
Lâm Vũ nghe thấy lời anh ta nói thì trong lòng không khỏi lo lắng, vội vàng nói: “Vị thiêu gia này, xin lỗi, chỗ đô này là tôi mua trước, vừa rồi tôi đã nói rõ với ông chủ rồi.”
“Tiểu tử, dám giành đồ với Tần đại thiếu gia của chúng tôi à, có phải anh chán sống rồi.” Người đàn ông mắt híp đảo mắt nhìn Lâm Vũ, chê nhạo hết “20 vạn, anh có đủ không?”
“Đúng vậy, nói rõ rồi, tôi sao lại không biết, anh trả tiền chưa?”
Không đợi Tần Thiếu nói, thợ sửa giày đã lập tức hướng vệ phía Lâm Vũ lớn tiêng nói: “Trông bộ dạng nghèo kém của anh, vừa nãy tôi đã ngại không dám nói ra, lại còn muốn con lợn ngọc này với giá 10 vạn, lại còn mặc cả, nhìn bộ dạng anh chắc cũng chẳng có tiền, nhìn vị thiếu gia này nhà người ta đi, hiểu biết, biết quây hàng này của tôi đáng giá hơn 20 vạn.
Thợ sửa giày lạnh lùng liếc Lâm Vũ một cái, sau đó lầy lòng Tần Thiếu nói: “Tần thiếu, nều như ngài nguyện ý, có thể thêm cho tiểu nhân 1,2 vạn để tôi lấy tiền quay về nhà.”
Hiển nhiên thợ sửa giày này cũng nhìn ra Tần thiệu này không phải là nhân vật tầm thường, không coi tiền ra gì vì vậy mới cô ý dâm đạp lên Lâm Vũ thừa cơ hội lây lòng Tần đại thiếu gia, muốn từ tay anh ta thao . túng chút tiền.
Lâm Vũ có chút đau lòng, vừa rồi chỉ có mình anh là khách vị ông chủ này mặt tràn đầy nịnh hót, khi Tân thiếu này vừa đến liên trực tiếp đá anh sang một bên không coi ra gì.
Vốn dĩ Lâm Vũ còn nghĩ nếu như từ quây hàng cảu thợ sửa giày tìm thầy đô gì đó hay hay sẽ đưa cho anh ta thêm 100 200 vạn, bây giò có vứt bảo vạt vô giá đó ra anh cũng không thèm lấy.
“Nói rất hay, bán hàng cũng phải suy nghĩ xem nên bán cho người như thế nào, bán cho ăn xin vậy chính là xỉ nhục các đồ vật rồi.”
Tần Thiệu gật đầu, khinh thường liếc nhìn Lâm Vũ một cái, hùng hồ nói: “25 vạn, tôi lây hết.”
“Aiyo, aiyO, đại thiếu gia, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, ngài đúng là người trong ngành, đúng là người tôt.” Thọ sửa giày mặt đây cảm kích, hai tay không ngừng chắp tay thi lễ.
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! “Tôi trả 30 vạn.” Lâm Vũ lạnh nhạt nói.
Thợ sửa giày sửng sốt, sau đó trợn tròn mắt, cười xin lỗi nhìn Tần thiệu gia: “Thiếu gia, ngài xem… cái đó..cái đo…”
“40 vạn!” Tàn Đại Thiếu có chút tức giận liếc nhìn Lâm Vũ một cái, không do dự tăng giá.
“60 vạn.” Lâm Vũ mắt không chớp nói.
“Thiếu gia, không thể, thêm nữa, không thẻ thêm nữa.’ Tần Thiếu còn chưa nói xong, người đàn ông mắt híp vội vàng ngăn anh ta lại, thêm nữa thì lỗ chết người đó, cho dù có tiền cũng không thê tiêu sài như vậy được.
Vừa nãy ông ta đã nhìn thật kỹ một lượt, phát hiện quây hàng của thợ sửa giày này căn bản không có thứ gì đáng tiên ngoài con lợn ngọc kia, những đồ khác đều không đáng giá 1 vạn.
Người đàn ông mắt híp quay người chỉ vào Lâm Vũ măng: “Mẹ nó, cái tên người ngoại tỉnh kia, dám tranh đồ với Tân thiêu, tôi xem anh là sông chán rôi à.”
Ông ta vừa rồi nghe khẩu âm của Lâm Vũ liền nghe ra Lâm Vũ không phải người. bản địa, vì vậy lúc này có chỗ dựa nên không SỢ dÌ.
“ Anh yêu cái gì mà Cần thiếu Đậu thiếu, tôi không sợ, tôi chỉ dùng tiền mua đồ, chăng trộm chẳng cướp, lý lẽ chính đáng, có bản lĩnh các người cứ tăng giá, tôi sẽ trả nhiều hơn các ngƯNU 10 vạn, hôm nay con lợn ngọc này, tôi đã quyết lấy rồi.” Lâm Vũ ngắng đầu quyết đoán nói.
“Anh nói mua liền có thể mua sao?”