Cực Phẩm Ở Rể

Chương 372



Chương 372:

Nói xong cậu ta cầm chỗi quét khu vực lê tân.

“Ai nha, tam thiếu gia, cậu đừng làm, cậu không cần làm đâu! Đề tôi!”

Thang Hạo sợ tới mức vội vàng chạy tới cầm chổi của Hà Cần Kỳ, nhưng bị Hà Cần Kỳ đá văng, chửi rủa, “Tránh ra, đây là nhiệm vụ do anh hai giao cho tôi!”

Thang Hạo không khỏi cười khổ, lau mô hồi trên đâu, quay người, run rẫy nhìn Lâm Vũ hỏi: Hà… Hà tông, anh thật sự là… Nhị thiếu gia của nhà họ Hà?!”

“Tôi cũng không biết.” Lâm Vũ lắc đầu cười khổ.

“Thủ trưởng, đã có kết quả xét nghiệm ADN nôi ạ!”

Lúc này trong phòng làm việc của Sở Tích Liên, Ấn Chiên đã xông vào mà không hề gõ cửa.

Hai mươi tư giờ đã trôi qua kể từ hôm qua lúc lấy mẫu xét nghiệm của Lâm Vũ và Hà lão gia tử, cho nên lúc này đã có kết quả.

“Mau, mau đưa cho tôi xem!” Sở Tích Liên vội vàng vươn tay nhận lây.

Sở Tích Liên vụi vẻ nhận lấy kết quả xét nghiệm từ Ấn Chiên.

Kết quả xét nghiệm được trình bày chỉ tiết với kết quả của nhiều nu mục xét nghiệm di truyền khác nhau như “D8S1179”, “AMEL”, “TPOC” và HE GIAY: Sỏ Tích Liên vừa mở ra, liền lật đến trang cuôi cùng, nhìn thây mấy chữ to “Xác nhận không có quan hệ huyết thống” dưới con dấu màu đỏ, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, một lát sau đột nhiên vÕ bàn, tức giận nói: “Làm Sao CÓ thể, chuyện này làm sao có thê! Chắc chắn nhà họ Hà đã động tay động chân! Chắc chắn là thê!”

Ông ta luôn cho rằng Hà Gia Vinh chính là cốt nhục nhà họ Hà, cho nên đối với kết quả này đương nhiên rất khó chấp nhận.

Nếu điều này là sự thật, có nghĩa là tất cả những kế hoạch mà ông ta ấp ủ trong quá khứ đã bị phá hỏngÏ “Quá đáng! Quá đáng!”

Sở Tích Liên đột ngột đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, tức giận rít gào: “Ngay cả côt nhục của mình mà cũng không nhận! Đồ khốn kiếp! Đồ cầm thú!”

Ân Chiến thấy ông ta tức giận như vậy, anh ta cúi đâu không dám nói lời nào.

Đi được một lúc lâu, tâm trạng Sở Tích Liên mới dịu đi một chút, quay sang hỏi Ân Chiến: “Nhà họ Hà đã nhận được kết quả này rồi sao?”

“Chắc hẳn đã nhận được.”

Ấn Chiến thành thật đáp.

“Chết tiệt, dám chơi lão tử!” Sở Tích Liên một đắm “bang” lên bàn.

“Glieio chắn là Hà Tự Khâm làm!” Ân Chiến cau mày nói.

Sở Tích Liên thở dài, sau đó đi tới bên cửa số nhìn ra bên ngoài nói: “Hà Tự Khâm, Hà Tự Hoành, đêu có khả “

năng làm, thậm chí là Hà lão gia tử…

Ấn Chiến đột nhiên sửng sốt, ngâng đầu kinh ngạc nói: “Y của ngài là Hà lão gia tử cũng có thê chỉ thị bọn họ làm giả?!”

“Tôi cũng không chắc, chỉ đoán vậy thôi.”

Sở Tích Liên nhẹ nhàng lắc đầu, ngắng đầu nhìn bầu trời xám xịt phía xa, thở dài nói: “Rốt cuộc cũng đã hai mươi năm trôi qua, dù là đứa cháu yêu quý, sớm cũng đã buông tay. Một người đã biến mất hai mươi năm, so với gia tộc họ Hà lớn mạnh, cái nào quan trọng hơn?”

“Thủ trưởng, tôi không hiểu ngài đang nói gì…”

Ân Chiến thực sự có chút mơ hò, Hà Gia Vinh có phải là con cháu của nhà họ Hà không, thì có ảnh hưởng gì đến nhà họ Hà?

“Từng chơi xếp gỗ chưa?” Sở Tích Liên hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.