Cực Phẩm Ở Rể

Chương 374



Chương 374:

Sở Tích Liên ném kết quả xét nghiệm đã bị xé vụn vào thùng rác, nhìn bâu trời đen kịt bên ngoài, xúc động thở dài: “Mưa. gió đến rồi, con người làm sao có thể ngăn được?”

Sau khi Hà Cần Kỳ dọn dẹp khu vực lễ tân Vinh Tâm Mỹ Nhan xong, cậu tạ kéo Lâm Vũ đến khách sạn dưới lầu ăn.

Khách sạn này là một khách sạn năm sao với lỗi trang trí tỉnh tế, không gian trang nhã, nhưng Hà Cần Kỳ lại có cảm giác như một quầy bán đô ăn.

“Xuy… Bal”

Hà Cân Kỳ dùng răng nở nắp chai rượu, sau đó đứng dậy rót rượu vào ly của Lâm Vũ, sau đó lại rót cho mình, vui vẻ nói: “Anh hai, anh nói cho em biết với, anh học kỹ năng này ở đâu vậy?”

“Không nói dõi cậu, hôm đó tôi tình cò gặp được một lão quân mặc áo dài, nói xương cốt của tôi rất kỳ quái, nhất quyêt phải truyền thụ ng lực cả đời của mình cho tôi..

Lâm Vũ bắt đầu nói những điều vô nghĩa, Hà Cần Kỳ trông rât hào hứng, thích thú lắng nghe.

Lúc này, điện thoại di động của Hà Cần Kỷ đột nhiên vang lên, cậu ta lấy ra xem, trực tiếp cúp máy, “Anh hai, anh nói tiếp đi.”

Vừa nói xong, điện thoại lại vang lên.

“Cậu trả lời điện thoại trước đi.” Lâm Vũ bảo cậu ta giải quyết việc trước ởi.

Hà Cần Kỳ cáu kỉnh nhắc máy, không vui nói: “Alo, anh cả, anh có chuyện gì?”

“Em ba, em đang ở đâu?” Hà Cần Du hỏi, “Anh có chuyện tìm em.”

“Em đang ăn tối với anh hai! Không rảnh!” Hà Cần Kỳ cau mày từ chối.

Cậu ta có tính cách rất khác với anh trai, quan hệ không tốt lắm, hiếu động, anh trai thì ít nói, lúc nhỏ hai người không thể chơi cùng nhau, anh trai thì có quá nhiều tâm tư, khiến cậu ta luôn đau khổ. Cho nên, cậu ta không thích người anh trai này.

“Anh hai?” Hà Cẩn Du không khỏi vội vàng nói: “Anh hai nào?”

“Còn có thể là anh hai nào nữa, đương nhiên là anh Gia Vinh của em rồi!” Hà Cần Kỳ trợn mắt chửi thầm, tên ngốc.

“Cần Vinh… Hà Gia Vinh? Em đi với Hà Gia Vinh?!” Giọng Hà Cần Du trầm xuống, lạnh lùng nói: “Được rồi, em đợi đó, Hàng bây giờ anh sẽ đến tìm các người!

“Anh tới tìm chúng tôi làm gì? Anh em chúng tôi đang uông rượu, không muốn bị quây rây.” Hà Cần Kỳ không khách khí, trong bữa tiệc mừng thọ ngày hôm: qua cậu ta đã nhìn thấy thái độ của Hà Cần Du và Hà Nghiên Nghiên đối với Lâm Vũ, cậu ta thực sự rât chán ghét.

“Đây là lệnh của ba anh! Nói mau, hai ngưng đang ở đâu?!” Hà Cần Du lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Hà Cần Kỳ miễn cưỡng nói cho anh ta biết địa chỉ.

Sau khi cúp điện thoại, Hà Cân Kỳ ném điện thoại xuỗng bàn, tức giận nói: “Anh cả của em chỉ là tên phê vật, anh ta sẽ lấy bác cả ra doạ em.

Nếu không phải em đánh không lại bác cả, em đã Jlây chân đá vỡ trứng của anh ta rôi.’ Lâm Vũ bị lời này của câu ta làm cho buồn cười, cười nói: “Nào, vì cậu có thể đánh bại bác cả của cậu càng sớm càng tốt, chúng ta uống cạn một ly.

“Cảm ơn anh hai, vì em có thê đá VỠ trứng của anh cả em càng sớm càng tốt, cạn ly!” Hà Cần Kỳ cọt nhả nâng ly, ngắng đầu lên, uống cạn ly rượu.

Sau khi Lâm Vũ và Hà Cần Kỳ uống được vài ly, thì Hà Cần Du vội vàng chạy đến, chị gái Hà Nghiên Nghiên của cậu đi cùng với anh ta.

Lâm Vũ nhìn thầy hai người này khẽ giật mình, trong lòng cũng đã chuẩn bị tôt, biết hai người bọn họ đến đây không có chuyện tốt gì, hơn phân nửa là đã có kết quả kiểm tra quan hệ cha con.

“Cần Kỳ, sao em lại ăn uống với anh ta?!” Còn chưa tới trước mặt họ Hà Cần Du giận dữ hét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.