Chương 386:
“Sao, còn có người mà cậu sợ?” Lâm Vũ không nhịn được cười khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta.
Sắc mặt Hà Cần Kỳ thay đồi, tức giận nói: “Em sợ họ?! Chó mái! Chính ba người họ đã ức hiếp hạ bộ của tiều gia…
“Bangl”
Cậu ta vừa nói xong thì cánh cửa bị bật tung ra, ba thanh niên trạc tuổi Hà Cần Kỳ bước vào, đầu tóc sặc sỡ, mặc vest nồi tiếng, vừa nhìn liền biết con nhà đại gia.
Mẹ nó, người nào dám tranh đoạt phòng với chúng tôi… Ây gu, Hà Giản] Kỳ?!”
Ba người vừa định bắt đầu chửi rủa, nhìn thây là Hà Cần Kỳ liền vui mừng khôn xiêt.
Hà Cần Kỳ, con mẹ nó cậu còn biết xấu hồ không, lần trước còn chưa cá cược xong đã chạy mắt dép, còn trốn t ránh lão tử!” Trương Dịch Đường tức giận chửi rủa, “Tôi xem lần này cậu trốn kiểu gì!”
“Đúng vậy, đánh cược được một nửa liền bỏ chạy, không đáng mặt đàn ông!”
tỉ † Nếu cậu sợ, thì theo quy củ gọi một iềng anh Trương, chịu thua, liền kết HỦG be Vạn Hiệu Phong và Lý Thiên Hạo t hêm dầu vào lửa xem náo nhiệt, vui vẻ khi người gặp hoạ, hai người không khách khí ngồi xuống, tự mình uông cạn rượu.
Để tôi xin lỗi cậu ta?! Nằm mol”
Hà Cần Kỳ khinh thường liếc nhìn Trương Dịch Đường.
“Vậy thì con mẹ nó đem ván cá cược kia cược cho xong! Đền! Đêm nay phải phân thắng bại!” Trương Dịch Đường không sợ hãi nói, có vẻ rất tự tỉ n vào bản thân.
Không được, tối nay tôi phải giúp anh hai nói chuyện làm ăn. Anh ây muốn mở phòng khám chữa bệnh, hai chủ nhà đều ở đây.” Hà Cần Kỳ vội vàng tìm cớ đuôi bọn họ đi.
“Anh hai? Cậu có thêm anh hai từ lúc nào?” Lý Thiên Hạo tò mò hỏi.
“Tôi vừa thừa nhận, được rồi, cút nhanh đi, đừng ở chỗ này ngăn cản chúng tôi nói chuyện nghiêm túc.” Hà Cân Kỳ không kiên nhân vây tay, nhưng trong lòng hơi hoảng hốt.
“Mở phòng khám chữa bệnh cũng dễ.
Về nhà tôi sẽ nhờ ông nội hai giúp, anh ây tìm một phòng là được rôi.”
Vạn Hiểu Phong ném một hạt đậu phộng vào miệng.
Nghe thấy những lời này Lâm Vũ ngắng đầu liệc mặt nhìn cậu ta, hóa ra ông nội hai của cậu ta chính là ngự y danh thủ quốc gia mà Hà Cần Kỳ nói.
“Đúng vậy, Cần Kỳ, hôm nay cậu đừng mơ mà chạy, hoặc là chịu thua, hoặc là đã đánh cược thì phải chịu.
Nhường con ngựa của cậu cho Dịch Đường.” Lý Thiên Hạo phụ hoạ nói.
“Con mẹ nó ai nói lão tử thua?! Còn nữa, đó là bạn gái của lão tử, không nhường được!” Hà Cần Kỳ tức giận nói.
“Này, nói không giữ lời phải không, được, vậy thì sau này lão tử gặp cậu liền gọi cậu là con rùa!” Trương Dịch Đường chế nhạo.
“Hà con rùa, trong sông có con rùa, haha, thích hợp!”
Hai người Vạn Hiểu Phong và Lý Thiên Hạo cười nghiêng ngả.
“Con mẹ chúng mày!” Hà Cần Kỳ “
cầm một chai rượu lên, giả vờ muốn ra tay.
“Tới đây, phê vật, ai sợ ai, tự mày. nói mà không giữ lời, còn muôn giả vò bị cưỡng chếi” Trương Dịch Đường cũng không rụt rè câm lầy chai rượu, đập vỡ tan tành, chỉ vào Hà Cần Kỳ lạnh lùng mắng.
Có thể thấy trong bốn người họ, đối với cậu ta Hà Cân Kỳ là người dễ xử lý nhất.