Chương 390:
“Bắt đầu thôi.” Trương Dịch Đường tiên phong câm cốc rượu lên, nín thờ, ừng ực ừng ực nuốt xuống.
Hà Cần Kỳ mặt khắc khổ không, động, người ANH hai tâm lý lập tức nhắc côc rượu lên, đưa về phía Hiêng anh ta cười nói: “Cần Kỳ, lộ ra thực lực của cậu đi.”
Tất cả mọi người đều không để ý, trước khi Lâm Vũ bưng ly rượu lên, một ít thuốc bột trong tay mười phần che giấu rắc vào trong ly rượu của Hà Cần Kỳ.
Đây là trước khi anh ta đến đã đặc biệt chuẩn bị trước thuốc giải rượu, Sợ răng ở Kinh Thành gặp phải những quán rượu đều từ chối không mỏ, lây trước đề dùng, không ngờ răng bản thân chưa kịp dùng đên, lại cho Hà Cần Kỳ dùng trước.
Đây là anh ta dùng dược liệu chế tạo đặc biệt cô đặc thành dạng viên, một viên rất nhỏ, nhưng công năng giải rượu rất mạnh, viên này uống vào, đảm bảo Hà Cần Kỳ nghìn ly không Say.
Hà Cần Kỳ dường như uống thuốc độc đem một cốc rượu uống hết, có điều lại không cảm thấy chỏng mặt, tự nghĩ rằng có lẽ là ly rượu đâu tiên, vẫn chưa lên đến đầu.
“Tiếp đi!” Trương Dịch Đường cũng đã uống xong lại một lần nữa bưng cốc lên.
Hà Cần Kỳ cũng cầm mộtcốc nữa uông xuống, kết quả là vẫn không có cảm giác gì, ngay lập tức có chút phán khích, không có lễ à, rượu này mạnh như vậy, mộtcốc đây bằng bôn năm cốc thường ngày, đã hai côc xuống bụng rồi, không † thê nào không có chút phản ứng gì thê này.
Nhìn lại đối diện với Trương Dịch Đường ngược lại lại có trạng thái say rượu.
“Nào!” Trương Dịch Đường lại bưng một ly lên vừa uông đã cạn.
Hà Cần Kỳ cũng uống theo mộtcốc, lắc lư đầu, phát hiện bản thân vẫn không có chút cảm giác gì, giồng như uông nước lọc vậy, lập tức nhảy lên kích động, hét to: “Cái chết tiệt, tiềm năng của bó mày kích hoạt ra rồi!
Đến đây! Ai sợ ai?”
Lần này anh ta chủ động lầy một cốc rượu ngắng đầu lên uống cạn.
Trương Dịch Đường cùng ba người nhìn thây cảnh này lập tức mặt đây kinh ngạc, mẹ nó điều này không đúng à, theo như tửu lượng của Hàn Cân Kỳ, rượu mạnh như vậy, bốn cốc xuông bụng, sớm đã không thành người nữa chứ!
“Tiếp…tiếp!”
Trương Dịch Đường cũng đã bốn ly xung bụng, lưỡi có chút khó động đậy, chỉ cảm thấy trước mắt chóng mặt khủng khiếp, có điều vẫn có chỗng đỡ câm đến cốc thứ năm, kết quả là cốc đó vẫn chưa uống hết, rào rào một đầu ngã xuống đất.
“Phế vật, mẹ kiếp nhà mày không uống được còn ở đây oai với bố mày!”
Hà Cần Kỳ lập tức ngông cuồng, đem ly thứ năm uống hết, có chút phần khích nhảy múa, anh ta cảm thây bản thân không thể tưởng tượng được, nghỉ ngờ răng có phải là thân rượu nhập vào.
“Đến lượt hai tên phế vật chúng mày rồi, đến đây!”
Vạn Hiểu Phong với Lí Thiên Hạo bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt kinh ngạc, trên đầu toàn là mồ hôi, trong lòng bồn chồn khó chịu, Hà Cần Kỳ có phải trúng tà rôi không, mẹ kiêp càng uông càng tỉnh táo!
Có điều đã lập giấy bảo đảm, hai người cũng không có cách nào chơi xâu, chỉ đàng cô găng kiên cường thay nhau uỗng với Hà Cần Kỳ.
Hà Cần Kỳ lười chẳg muốn nét mực với bọn nó, cứ thê uộng liền tám cốc, cho hai người đó đuôi theo.
“Anh hai, thần kì à, em tối nay quả thật là quá ngầu mài” Hà Cân Kỳ phát hiện bản thân tỉnh táo hết lúc nào hết, không có chút nào say, hưng phần đên mặt mày hớn hở, nhìn thây ánh mắt của Lâm Vũ cũng vô cùng khác biệt, tuy răng anh ta không biết tại sao mà bồng nhiên tửu lượng tăng, lên, nhưng mà anh ta biệt răng, chắc chắn có liền quan tới anh hai.