Cực Phẩm Ở Rể

Chương 394



Chương 394:

“Bảo các anh chị viết thì viết đi, ở đâu ra nhiều lời thừa thãi như vậy? Thái độ không nghiêm chỉnh, các anh chị học còn học cái đéo gì!” Nữ chủ nhiệm đầy kính màu vàng xuông, lạnh lùng nói: “Các tổ khác việt hay không đó là việc của họ, tổ chúng ta tôi nói là xong, các anh chị nêu không muôn viết, năm bắt thời gian cuốn gói cút đi”

Tiếng oán trách của mọi người mới dần dần nhỏ lại, bọn họ đều là những bác sĩ trẻ của những bệnh viện thành phố, khó khăn lắm mới có một cơ hội đện Kinh Thành học tập, đương nhiên đều vô cùng trân trọng rôi, vì Vậy s sau khi nghe những lời uy hiếp của nữ chủ nhiệm, chỉ đành tạm thời kìm lại, quay người đi ra ngoài.

“Một đám thôn quê đần độn ngu ngốc, có thê cho bọn mày học là không tồi rồi.”

Nữ chủ nhiệm đẩy mắt kính xuống, nhìn bằng con mắt cọi thường, liên đó không biết nghĩ ra điều gì đó, hướng về Giang Nhan hét: “Giang Nhan, cô vừa mới nói gì?”

“Tôi đâu có nói gì? Giang Nhan quay người, có chút buôn bực buột miệng nói với cô ta.

Vừa rồi đều là những người khác oán trách, cô đúng là không có nói chuyện.

Không nói chuyện? Sao tôi lại nghe thấy cô chửi tôi vậy.” Nữ chủ nhiệm mặt trầm xuống nói: “Thế này, vừa rồi ở trong phòng hội nghị cô không chú ý nghe, vê việt thêm một nghìn chữ nữa, sáng sớm ngày mai, báo cáo hai nghìn chữ nhất định phải giao vào tay tôi, bằng không cô đến từ đâu thì cút về đó đi|”

Nói xong cô ta không đợi Giang Nhan trả lời, ngênh đầu lên, giãm chiệêc giày cao gót, “lộc lộc lộc cộc” vênh váo tự đắc bước đi.

Giang Nhan mặt lạnh như sương nhìn theo bóng dáng cô ta, nhưng cuối cùng không biết làm thế nào thở dài một hơi, dù sao người ở dưới mái hiên, không thê không cúi đầu.

Giang Nhan thu dọn đồ đạc xong, thay bộ quân áo, liền ra khỏi tòa nhà bệnh viện, phía xa liền nhìn thấy Lâm Vũ đang đứng ở cửa, trong lôhg liền thấy âm áp, những đề ép ở ngực cũng thành hư không.

“Chị Nhan.” Lâm Vũ cười híp mắt vẫy tay cô.

Giang Nhan đi đến trước mặt oán trách: “Không phải không cho anh đến đón tôi mà, đợt sốt ruột lắm không? Mặc ít thế này, cũng không sợ cảm lệnh”

Giang Nhan giận bóp cánh tay anh ta.

“Tôi ở ngoài lạnh, nhưng trong lòng ấp áp.” Lâm Vũ chỉ phía lông ngực của mình, cười nói: “Bởi vì ở đây đựng cô rồi.”

“Mồm mép láu lỉnh!” Giang Nhan lạnh lùng liệc anh ta một cái, nhưng khóe miệng lại mỉm cười ngọt ngào.

“Có lạnh không?” Lâm Vũ vừa càm tay Giang Nhan, vừa đưa đầu ra cuối đường nhìn, “Xe Taxi ở Kinh Thành sao mà khó bắt thế chứ?”

Vừa rồi điện thoại anh ta tìm xe nửa ngày, cũng không tìm được một chiệc, ngược lại có vài chiếc taxi vào bệnh viện, nhưng mà vào rôi lại không thầy ra, chắc rằng đi cửa sau ra rôi.

“Anh ,cũng không nhìn xem đã máy giờ rồi.” Giang Nhan cúi đầu xem đồng hồ, đã 11 giờ rồi, vừa nghĩ về nhà lại phải viết bài cảm nghĩ hai nghìn chữ, cô kìm không được thờ dài một cái.

“Ôi, Giang Nhan, đây là chồng cô à?”

Lúc này một chiếc xe BMWs X6 màu đỏ tươi dừng ở bên cạnh Lâm Vũ và Giang Nhan, chỉ nhìn thấy một người nữ ở phòng điều khiến kéo kính đẹn xuống, lộ ra khuôn mặt với lớp phần dày, chính là chủ nhiệm của tô Giang Nhan.

“Đây là chủ nhiệm của tổ tôi, Lưu Cần Lựu chủ nhiệm.” Giang | Nhan †uy răng đối với cô ta không muôn gặp, nhưng vẫn phải chào hỏi, giới thiệu với Lâm Vũ.

“Ừm, chào chủ nhiệm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.