Chương 410:
Vạn Hiểu Xuyên có chút áy náy, nếu trụ sở của bọn họ thua, chẳng phải tương đương với bọn họ đêu mất mặt sao? Nó còn tệ hơn nhiêu so với việc ném một tắm bảng hiệu.
“Không cần cháu phải lo.”
Vạn Sĩ Linh hừ lạnh một tiếng, sau đó ngắng đầu hét vào đám người kia: “Vừa rồi các người có nghe thấy cậu ta nói cái gì không?”
“Nghe thấy rồi!”
Một nhóm người ngay lập tức hét lên, háo hức mong chờ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Ỉ “Được rồi, làm ơn hãy làm chứng cho tôi, hy vọng chàng trai này có thê làm được những gì cậu ta nói!” Vạn Sĩ Linh trầm giọng nói, “Nhưng Vạn mỗ tôi cũng nói được làm được. Nếu cậu ta thăng, tôi sẽ lập tức chuyền tất cả thiết bị và dược liệu trong y quán và đại sảnh này cho cậu ta!”
Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn Lâm Vũ và ra hiệu với anh, tỏ ý rằng anh có thê bắt đầu châm cứu cho cha của chàng trai trẻ kia.
“Vạn lão, tôi không có kim bao, ông đây cho tôi mượn kim bạc được không?”
“Mang nó cho cậu ta.” Vạn Sĩ Linh ra lệnh.
Một vị y sư lập tức cầm hộp châm cứu chạy đến đưa cho Lâm Vũ.
“Đã đến lúc châm cứu rồi.” Vạn Sĩ Linh nhắc nhở.
Lâm Vũ gật đầu rồi đi tới chỗ ông lão ngồi trên xe lăn kia, chuẩn bị bắt mạch cho ông lão, nhưng điêu khiến anh không ngờ là chàng trai trẻ đó đột nhiên đứng lên, đứng trước mặt Lâm Vũ với vẻ mặt cảnh giác và nói với vẻ nghỉ ngờ: “Anh biết y thuật không mà định châm cứu cho bỗ tôi THÔ “Đương nhiên, tôi là một bác sĩ Trung y, hơn nữa tôi cũng nổi tiếng ở quê hương Thanh Hải của chúng tôi.
Đừng lo lắng, tôi sẽ châm vài cái, bảo đảm bồ cậu có thể thoải mái đi lại được.”
“Vậy nếu như anh châm sai cho bế tôi thì sao?” Thiếu niên do dự, “Không .
phải tôi không tin anh, mà là anh tuổi này còn quá nhỏ, ở đâu lại có vị Trung y trẻ tuôi như vậy… Tôi xin lỗi…
Tôi không thê để anh châm cứu cho cha tôi.”
“Haha!” Nhìn thầy cảnh này, Vạn Sĩ Linh vuôt râu cười một cách bình tĩnh, “Chàng trai trẻ, đừng quên vụ cá cược của chúng ta vừa mới thực hiện trong vòng nửa giờ. Bây giờ đã qua hai phút rồi, bất kê người ta có cho cậu chữa hay không, chúng ta cũng nên canh thời gian!”
Thật ra lúc đầu ông ta cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng là cô ý không ra hiệu cho Lâm Vũ, chỉ cân người nhà bệnh nhân là đủ khó để Lâm Vũ vượt qua rôi.
Vạn Hiểu Xuyên nở nụ cười đắc thắng khi ñhhh thấy cảnh tượng này, nói với chàng trai kia: “Lo lắng, của cậu là đúng rồi, nói cho cậu biết, châm cứu này không phải ai cũng có thê châm cứu được. Nêu cậu nhờ ông ta châm cứu cho bố cậu, nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ có thê giết ông già của cậu đây!”
“Các người đang chơi xỏ đấy à!”
Thảm Ngọc Hiên rất không vui mắng Vạn Hiệu Xuyên, “Xen vào tâm trạng của người nhà bệnh nhân!”
“Sao lại là chơi xỏ chứ? Không phải tôi ngăn cản không cho ông ta chữa trị, là người nhà của bệnh nhân ngăn cản. Ông ta không có uy tín, ai chơi xỏ được chứ? Nếu ông ta là thàn y, nổi tiếng, chẳng phải chúng tôi muôn xen vào cũng không được sao?” Vạn Hiểu Xuyên liêc nhìn Thảm Ngọc Hiên với vẻ khinh thường.
Chàng trai ấy bị Vạn Hiểu Xuyên làm cho hoảng sợ, lòng tin càng thêm kiên quyết, cậu ta lắc đầu nguây nguậy với Lậm Vũ nói: “Thực xin lỗi, tôi không thê để cho anh chữa thương, tôi phải có trách nhiệm với cha mình.”
“Lão đệ này, tôi nghĩ cậu có thể tin tưởng người anh em này một lần.
Vừa rồi bệnh và đơn thuốc của tôi anh ta đều đáp đúng, tôi nghĩ người anh em này nhật định phải có bản lĩnh. Cậu đừng ngăn cản, cứ để cho anh ta thử xem. Nếu như có chuyện không ồn, chúng tôi sẽ ngăn chặn kịp thời.”