Chương 428:
Nếu mà Mao Ức An thực sự đem cái mũ nào chụp lên đầu của cộ thì lấy địa vị của Lữ bộ trưởng, chắc là sẽ xử tử cô luôn!
“Cô cút ra cho tôi!” Mao Ức An chặn ngang đem cô đây ra.
“Giang Nhan!”
Lưu Cần không ngăn cản được Mao Ức An, cô đột nhiên quỳ trước mặt của Giang Nhan ‘ ‘phóc” một tiếng, hai tay nắm thật chắt lầy ông quân của cộ, khóc lóc lớn nói: “Giang Nhan, tôi cầu xin cô nói sự thật ra đi, tôi câu xin cô tha cho tôi đi, tôi van xin cô, tôi dập đâu quy lạy côi”
Sau khi nói xong, cô thật sự lui lại vài bước, quỳ trên mặt đất “rầm rằm” đập đầu trước mặt Giang Nhan, mỗi một lần dập đầu xuống. đều dùng lực rất là mạnh, người ngoài chỉ cân nghe được thôi là cũng cảm thấy rất là đau rồi.
“Lưu chủ nhiệm, cô đứng lên đi, cô trước hết đứng lên đi đ㟔
Giang Nhan nhanh chóng túm lây thân của cô, nhưng Lưu Cần vẫn còn như cũ ngoan cô mà dập đầu đối với Giang Nhan, trên trán của cô dần dần có vài vết bằm tím.
“Mao viện trưởng, chuyện này rốt cuộc là sao vậy, cái tờ tâm đắc kia tuy răng không phải là do tôi viết nhưng mà đúng thật là chính tôi giao cho.
Lựu chủ nhiệm, làm sao vậy, có vấn đề gì không vậy?” Giang Nhan thấy không có kéo được Lưu Cần đứng lên, chỉ đành phải nhanh chóng hưởng về Mao Ức An mà hỏi.
Tuy rằng có đôi lúc Lâm Vũ có chút không biết điều, nhưng cô sẽ không { hừa nhận những gì mà Lâm Vũ việt quá đáng ở trong đó, cho nên lúc này vẻ mặt cô có chút mờ mịt, thật sự là không biết có chuyện gì xảy ra.
Viện trưởng, viện trưởng, ngài có nghe thây không, thật sự là do cô ấy giao cho tôi đó.”
Lưu Cần tinh thần run lên, mạnh mẽ ngắng đầu nhìn Mao Ức Án nói.
“Được rồi, nếu đã cầu van xin như vậy, như. thế nào, cô sẽ chăm sóc f hay cô ây à?” Mao Ức An đã gân.
như đã muôn gọi xong điện thoại rồi, t hu lại điện thoại vào tay, lạnh lùng liếc nhìn Giang Nhan nói.
“Mao viện trưởng, tôi không biệt ngài đang nói là có ý nghĩa gì?” Giang Nhan cau mày khó hiểu nói, “Tôi nói tất cả đều là sự thật, cái tờ giấy kia những dòng đầu trong đó địch thật là do tôi việt, nhưng những phần sau đều là do chồng của tôi việt giúp, về phần anh ta viết cái gì… Tôi cũng không có hiểu rõ.”
“Chồng của cô?”
Đậu Lão thấy nao nao, dò hỏi:
“Chồng của cô cũng là bác sĩ?”
“Vâng, là một bác sĩ Trung y.” Giang N hanh gật gật đâu.
“Trình độ như thê nào?” Đậu Lão nhíu nhíu mày, nhìn cô trẻ như thế, vậy chắc hẳn là bạn trai cô ấy chắc cũng rất là trẻ, không khỏi có chút nghỉ ng ờ, dù sao thì ở trong giới Trung y th tuổi tác đại diện cho tư cách với sự từng trải.
“Vẫn ôn đi, chúng tôi cũng có chút danh tiếng ở Thanh Hải.” Giang Nhan nói hết sức khiêm tốn.
*“Ò…” Đậu Lão trầm ngâm một tiếng, nói tiếp: “Vậy cô có thê mời cậu ta đến đây được hay không?”
“Chỉ cần anh ta có thời gian, vậy thì không thành vận đề.” GÌang Nhan gật đâu, rôi trực tiếp đi lấy ra điện thoại di động đi đến một bên mở điện thoại ra.
Đậu Lão thây vẻ mặt của Giang Nhan rất tự nhiên, không giống như đang nói dối, đại khái là đã đoán ra được điều gì rôi, xem ra là hiện tại trong xã hội càng ngày. càng ít những cặp vợ chồng già.
Giang Nhan tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, chông của cô ây tuy. răng là lớn tuổi, nhưng y thuật cao siêu, có uy vọng lại có tiền, cho nên hai người đên với nhau cũng không hẳn là ngạc nhiên.